(
"Thiên vương cái địa hổ-" – trong phim Lâm Hải Tuyết Nguyên, ở VN có tên Rừng Thẳm Tuyết Dày và
"Bảo tháp trấn hà yêu –" – là ám hiệu gặp mặt, đầu lĩnh thổ phỉ Tọa Sôn Điêu hỏi
"Thiên vương cái địa hổ?", Dương Tử Vinh sẽ đáp
"Bảo tháp trấn hà yêu".)
Thân là Thái tử điện hạ tương lai là vua một nước, theo lý thuyết hẳn là không sợ trời không sợ đất, nhưng hết lần này tới lần khác Từ Canh lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Hoàng thị, khiến cho kinh sợ không nhẹ, ngay cả bản thân cũng không giải thích được là vì sao, chính là cảm giác chột dạ khi vụng trộm thông đồng với tiểu oa nhi nhà người ta, bị phụ huynh bắt được.
May mà hắn không có làm việc gì trái với lương tâm, nếu không sẽ vô cùng lúng túng.
Ha ha, ha ha. Từ Canh đanh mặt ngây ngô cười,
"Hóa ra là hiểu lầm,…Ta xin phép đi trước. Mời ngài về cho." Sau đó, hắn dẫn một đám thị vệ xám xịt rời đi …
Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, trong ngõ hẻm không còn một bóng người, Hoàng thị còn chưa kịp phản ứng.
Đi rồi sao?
Hoàng thị nhìn Tô ma ma một cái, còn có chút mơ hồ. Tô ma ma gật đầu, khó khăn nhắc nhở:
"Phu nhân, vừa rồi đoán chừng là tiểu lang quân kia nhận ra ngài đã tới."
Hả? Hoàng thị: …
Hoàng thị choáng váng trở về phủ, Từ Canh cũng cũng không khá hơn bà chút nào, dọc đường đi tâm thần không yên.
Hắn nghĩ sợ rằng thân phận của mình sẽ lập tức bị vạch trần, có trời mới biết sau khi biết được chân tướng người của Tân gia sẽ nhìn hắn như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, thay vì chờ Tân tiên sinh biết được sự thật, còn không bằng tự mình thành thật nói ra, vì vậy, hắn suy nghĩ một chút, lập tức phân phó Kim Tử gọi Thụy Hòa đến.
Nhưng chờ Thụy Hòa vào phòng, Từ Canh lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thấy vẻ mặt táo bón của Từ Canh, cuối cùng vẫn là Thụy Hòa chủ động dò hỏi:
"Điện hạ gặp chuyện gì khó xử sao?"
Từ Canh vô cùng ngượng ngùng nhìn cậu,
"Có một chuyện muốn nói với ngươi." Hắn khẽ cắn răng, châm chước dùng từ mở miệng nói: "Chuyện là như thế này. Thời gian trước có một ngày ta xuất cung bị vài tên lưu manh vô lại dây dưa, đúng lúc gặp được một tiểu lang quân giúp ta giải vây.
Tiểu lang quân kia tuy nhỏ tuổi, nhưng lại cực kỳ có kiến giải, ta nói chuyện với hắn một hồi, thế nhưng lại giống như nhất kiến như cố*, vì vậy quyết định bỏ vào một khoản tiền cho hắn buôn bán…
"*Nhất kiến như cố: mới quen đã thân; gặp lần đầu đã quen thân. Thụy Hòa mơ hồ cảm thấy chuyện xưa này có chút quen tai, nhưng cũng không biết là vì nguyên nhân gì lại không dám nghĩ tới Đại Trân, ngược lại chần chừ hỏi:"Chẳng lẽ Điện hạ bị người nọ lừa?
Gan chó của người này thật lớn mà…
"Từ Canh suýt nữa nghẹn lại,"Không có không có… Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.
"Thụy Hòa lập tức im lặng."Lúc ta vừa mới gặp hắn thì có chút tâm tư vui đùa, che giấu thân phận của mình, tiểu lang quân kia lại vô cùng đơn thuần, không hề phát hiện có chỗ không ổn, vẫn luôn coi ta như bằng hữu.
Nhưng mà, nếu là bằng hữu, ta cũng không thể tiếp tục gạt hắn, hơn nữa, người nhà của tiểu lang quân này cũng quen biết ta.
"Thụy Hòa không nói gì, trừng to mắt nhìn hắn. Từ Canh bị cậu nhìn mà cảm thấy ngượng ngùng, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười nói:"Bây giờ chắc ngươi đã đoán được.
"Thụy Hòa đặc biệt nghiêm túc nói:"Hạ quan không hiểu." Trong miệng thì nói như vậy, nhưng nhãn đao lại bay vèo vèo.
Khó trách Đại Trân liên tục la hét diện mạo của Cố đại lang phi phàm, náo loạn nửa ngày, hóa ra là bị người ta lừa gạt, quả thực là không thể so sánh Cố đại lang này với một hán tử giết heo được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!