Chương 2: Võ Anh Hầu phủ

Bởi vì trong đầu luôn nhớ tới Tân thái phó, đến buổi trưa Từ Canh có chút không yên lòng, thậm chí còn không đi tìm Nhị hoàng tử Từ Long đời trước mưu phản soán ngôi gây phiền toái, Từ Long không biết trong lòng hắn đang ẩn dấu đại chiêu gì, rất là lo sợ, cả buổi sáng không ngừng nhìn về phía Từ Canh, không cẩn thận bị Lưu sư phó nhìn thấy, đánh cho một trận, tức giận đến mặt mày xanh mét.

Cứ như vậy cho tới trưa, sau khi kết thúc giờ học, Từ Canh cung kính lại khách khí cáo biệt Lưu sư phó, rồi sau đó mới chậm chạp cáo từ rời đi.

Đối với những hành động đột ngột của Từ Canh, mọi người trong phòng đều giật mình, sau một hồi lâu Lưu sư phụ vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi bóng dáng của Từ Canh càng lúc càng xa, lúc này ông ta mới mờ mịt xoa xoa gáy, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu

"Hôm nay Thái tử uống lộn thuốc?"

Từ Canh không có tâm tình quan tâm người khác nghĩ gì, trong những năm cuối cùng của đời trước tôn sư trọng đạo đã thành thói quen của hắn, nếu như dám can đảm tỏ ra ngang tàng trước mặt Tân tiên sinh, thì cứ chờ bị đánh đi – – cây thước trong tay Tân tiên sinh cũng không phải là để chơi.

Rời khỏi thượng thư phòng, Từ Canh trực tiếp đi về phía Cẩn Thân điện.

Gần đây Phương Bắc đại hạn, hoàng đế cho mời mấy vị đại thần nội các đến thương nghị chính sự, không để ý đã đến buổi trưa. Nghe nội thị Lý Lộc nói thái tử cầu kiến, lúc này hoàng đế mới giật mình đã đến buổi trưa, lập tức phân phó cung nhân bày cơm, lại bảo Lý Lộc gọi Từ Canh vào.

Chuyện Tân thái phó xin nghỉ đã sớm được báo cáo cho hoàng đế, chỉ vì hai ngày nay chính vụ bận rộn, hoàng đế mới không rảnh xử lý chuyện này, nghe thấy Từ Canh tự mình đưa tới cửa, gương mặt hoàng đế trầm xuống, chuẩn bị cho hắn biết tay.

Ai ngờ Từ Canh vừa vào phòng, còn chưa nói lời nào, Bịch bịch một tiếng lập tức quỳ gối xuống đất, hai mắt đỏ bừng gọi Phụ hoàng, cơn tức của hoàng đế vèo một cái lập tức bị dập tắt.

Dưới gối của Hoàng đế có sáu nam một nữ, vợ cả chỉ có một mình Từ Canh, hoàng đế coi trọng đích tử, lại là phu thê từ khi còn trẻ với hoàng hậu đã qua đời, vô cùng ân ái, dĩ nhiên cũng đặc biệt yêu thương Từ Canh hơn, trong vài vị hoàng tử, cũng chỉ có một mình Từ Canh là do ông tự mình nuôi lớn.

"Con sao vậy? Khóc cái gì, lại bị Thái Phó mắng?" Hoàng đế quét mắt nhìn các vị đại thần nội các một cái, vài vị đại nhân tâm thần chấn động, tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ không nghe thấy gì.

Từ Canh kinh ngạc nhìn phụ thân đã nhiều năm không gặp, trong lòng đột nhiên chua xót. Nhớ tới lời nhắc nhở trong kiếp trước của Hồng Gia Đế khi lâm chung, Từ Canh càng thêm áy náy.

Ở kiếp trước trong cuộc đời buồn chán dài đằng đẵng của hắn, Hồng Gia Đế là người duy nhất không có bất kỳ yêu cầu gì, là người tốt với hắn vô điều kiện, hơn nữa còn thật lòng thật dạ không có nửa điểm giả dối.

Nhưng mà, hắn lại phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, đích thân hắn tiếp nhận vạn dặm giang sơn xã tắc của tổ tông từ trong tay phụ hoàng, nhưng không thể bảo vệ nó, lại bị lão Nhị đoạt đi một nửa giang sơn, mặc dù có Tân tiên sinh phụ tá giúp hắn từng bước từng bước đoạt lại những thứ thuộc về hắn, nhưng mà, cuối cũng vẫn thất bại trong gang tấc,

"sông sâu không chết, lại chết ở vũng trâu đằm", cuối cùng thậm chí ngay cả con nối dõi cũng không có.

Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Canh tràn đầy ảo não và đau lòng.

Phụ hoàng… Từ Canh cúi đầu xuống, ép nước mắt vào trong, lúc ngẩng đầu lần nữa, trên mặt đã không còn một gợn sóng,

"Nhi thần thấy sắc mặt của phụ hoàng tiều tụy, trong lòng lo lắng. Xin phụ hoàng bảo trọng long thể, chú ý bồi bổ, chớ nên vì nhỏ mất lớn, khiến Hoàng tổ mẫu và nhi thần lo lắng."

Từ Canh đột nhiên trở nên hiểu chuyện như vậy, hoàng đế cảm thấy vô cùng vui mừng, sắc mặt lập tức dịu đi rất nhiều.

Các lão đại thần thấy thế, vội vàng cười nói:

"Thái tử nhân hiếu, là phúc của vạn dân."

Trong lòng Hoàng đế vui mừng, lại cố ý nghiêm mặt nói:

"Nó rất là bướng bỉnh, cũng chỉ là hiếu thuận mà thôi. Hôm qua còn khiến Tân thái phó tức giận bỏ đi, nếu không phải hai ngày nay trẫm bận rộn, thế nào cũng phải nghiêm khắc giáo huấn nó."

Gương mặt Từ Canh lộ vẻ xấu hổ, "Phụ hoàng, nhi thần đã biết sai rồi. Hôm qua cả đêm ngủ không ngon giấc, muốn đi xin lỗi Tân thái phó. Không ngờ hôm nay đến Thượng thư phòng, mới biết được Thái phó bị bệnh xin nghỉ.

Cũng không biết có phải Thái phó đã bị chọc tức hay không, trong lòng nhi thần hết sức bất an, cho nên mới đặc biệt muốn cầu xin phụ hoàng, cho con đến phủ Thái phó thăm bệnh."

Thái tử tôn sư trọng đạo như thế, trong lòng Hoàng đế bệ hạ mừng rỡ không thôi, tất nhiên là đồng ý, lập tức gật đầu, cẩn thận dặn dò hắn mang nhiều thị vệ, chú ý an toàn.

Từ Canh liên tục khuyên nhủ Hoàng đế phải bảo trọng long thể, bây giờ mùa thu đang dần dần lạnh, lúc nào cũng phải chú ý mặc thêm quần áo… Vân vân, ở trong mắt các vị đại thần nội các là cảnh tượng cha hiền con hiếu.

Hoàng đế bệ hạ hết sức hài lòng.

… …

"Điện hạ, phía trước chính là quý phủ của Tân thái phó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!