Chương 17: Chỉnh chết bọn chúng cho ta!

Đại Trân vừa hồi phủ lập tức đến nói cho Hoàng thị nghe quyết định ngày hôm nay của mình, lại vừa cẩn thận hỏi: "Nương, ta làm như vậy có phải là quá mạo hiểm không?"

Hoàng thị lại vui mừng cười rộ lên, "Thật không hổ là cô nương nhà chúng ta, có can đảm." Hoàng thị thật không ngờ tuy Đại Trân còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ suy nghĩ chu đáo, mà còn có thể khí phách như thế. Đứa nhỏ này mới mấy tuổi đầu, còn chưa đầy mười ba tuổi nữa, nếu sinh ở hiện đại, sau khi lớn lên sẽ là một nữ cường nhân trong thương giới, ngay cả Hoàng thị cũng không sánh bằng.

"Người cảm thấy con làm rất đúng." Đại Trân được Hoàng thị khen ngợi, lập tức hồi hộp, mắt to cười đến uốn cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm, "Con vốn luôn lo lắng, sợ mình quá xúc động. Dù sao nhà chúng ta cũng không giàu có gì, nếu phải bồi thường, không chỉ táng gia bại sản, cũng không thiếu được cũng bị thương gân động cốt*. Mắt thấy đại huynh sắp đến tuổi, một hai năm nữa sẽ đến lúc thành thân, nếu ngay cả sính lễ thành thân của huynh ấy cũng không có, con thật sự sẽ trở thành tội nhân của Tân gia."

*Thương cân động cốt: trọng thương đến gân cốt

"Con phải suy nghĩ lâu dài." Hoàng thị nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng là vẻ mặt ưu quốc ưu dân nhịn không được rất muốn bật cười, "Hôn sự của đại huynh con còn rất xa, tầm mắt của nó rất cao, lại cực kỳ bắt bẻ, ta thật sự không biết nó muốn kết hôn với thiên tiên như thế nào."

Hai mẹ con vừa nhắc tới hôn sự của Thụy Hòa, lập tức trở lên hưng phấn, Đại Trân bát quái hỏi: "Đại huynh cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ trong lòng không có ngưỡng mộ cô nương nào sao? Nương người hỏi thử huynh ấy xem. Nhị biểu ca còn nhỏ hơn đại huynh nửa tuổi, cũng đã đính hôn rồi. Lần trước không phải người đã nói, cô nương nào đó của Thị lang có ý với đại huynh sao?"

"Chao ôi – -" Hoàng thị thở dài, "Đại huynh của con chính là một cái đầu gỗ, còn chưa thông suốt, tiểu cô nương người ta chủ động nói chuyện với nó, cái mặt nó còn sa sầm giống như người ta thiếu tiền nó không trả. Như vậy sao có thể cưới được vợ, cho dù có là thiên tiên chắc nó cũng không bằng lòng."

"Bình thường đại huynh không như vậy." Đại Trân suy nghĩ một chút, bình thĩnh nói: "Nhất định là huynh ấy không thích cô nương kia." Thụy Hòa là người thông minh khéo léo, muốn đầu óc có đầu óc, muốn vóc người có vóc người, lớn lên còn tuấn tú, nếu thật sự muốn lấy lòng, ai cũng không ngăn cản nổi – – ngay cả nhân vật lợi hại như Tân lão gia tử cũng bị Thụy Hòa dụ dỗ đến mặt mày hớn hở.

Hoàng thị cũng đoán vậy, nhưng mà, nếu không thích cô nương này, vẫn còn những người khác mà, nhưng dường như Thụy Hòa không có tâm tư đó. Theo lý thuyết, với một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đây không phải là thời điểm thanh xuân xao động, nhiệt huyết sôi trào sao, nhi tử này của nhà bọn họ sao lại giống như một cán bộ kỳ cựu bị cấm dục vậy.

Hoàng thị càng nghĩ tâm tình càng phức tạp, ưu sầu, rối rắm, khiến tóc đã bạc không ít. Về phần Hoàng thị buồn vì chuyện gì, cũng không thể nói với người ngoài.

Rốt cuộc Đại Trân vẫn còn đơn thuần, hồn nhiên nói: "Hiện tại Đại huynh đi theo thái tử điện hạ làm việc, cả ngày bận rộn muốn chết, làm sao có thời giờ cho nhi nữ tình trường. Hôn sự của huynh ấy cần được người quan tâm nhiều hơn, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, nhìn các cô nương trong các phủ, chờ gặp được người thích hợp, sau đó sẽ bảo đại huynh đến gặp mặt người ta, chắc chắn sẽ tìm được người tâm đầu ý hợp với huynh ấy."

Hoàng thị nâng trán, "Chỉ hy vọng được như thế."

Tân Thụy Hòa ở phủ Chiêm Sự hồn nhiên không biết tư duy của Hoàng thị đã đột phá đến không trung, một đi không trở lại. Đúng như Đại Trân nói, bây giờ cậu đang bận muốn chết, kể từ khi vào phủ Chiêm Sự chưa có một ngày thanh nhàn, từ khi Cố Văn phát hiện được tiểu lang quân này thì vô cùng tín nhiệm, hận không thể giao hết tất cả mọi việc cho cậu làm, ngay cả thái tử điện hạ lúc nào cũng treo câu "Biết nhiều khổ nhiều"trên môi, còn ra vẻ "Ta vô cùng xem trọng ngươi", mỗi lần Thụy Hòa muốn thoái thác một hai, thái tử điện hạ sẽ nhìn hắn khó xử, "Ôi chao, ta không tin nổi người khác."

Thụy Hòa muốn lật bàn, cậu mới có mười tám tuổi thôi, mười tám tuổi đó nha! Một đám trung niên phủ Chiêm Sự đỏ mắt chờ mong thái tử điện hạ thưởng việc làm, tại sao hết lần này tới lần khác điện hạ lại để mắt tới cậu chứ. Lang quân mười tám tuổi nhà người ta đều thành thân nhìn tức phụ của mình mừng năm mới, hắn lại đáng thương bị chôn vùi trong các loại văn thư, cuộc sống thật đáng sợ.

Mặc dù Hoàng thị rất quan tâm đến hôn sự của con trai trưởng nhà mình, tái sinh làm một mẫu thân "Sáng suốt", rốt cuộc nàng vẫn chưa làm được hành động nào đột phá, chẳng qua là gần đây rõ ràng đã xã giao nhiều hơn một chút, nhìn thấy cô nương nhà ai xinh đẹp ôn nhu là hai mắt tỏa sáng. Đương nhiên, đến cửa xã giao luôn phải mang theo một chút ít lễ vật, xà bông thơm trong nhà cũng vì thế mà quang minh chính đại đi vào hậu trạch của mỗi đại quan to hiển quý trong kinh thành, lặng yên được quảng cáo. Đương nhiên, chuyện này để sau hãy nói.

Về phần thái tử điện hạ, từ khi hồi cung thì trầm mặt, không nói một lời, bọn thị vệ bị hù dọa nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Vào nội điện, Kim Tử cho tất cả các nội thị hầu hạ trong điện lui ra ngoài, chỉ triệu vài thị vệ vào phòng hỏi han.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Từ Canh hỏi, thanh âm của hắn rất thấp, vẻ mặt cũng không hung thần ác sát, nhưng mọi người trong phòng lại cảm thấy đầu gối như nhũn ra, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cũng may Tân thủ lĩnh thị vệ Lê Bằng vừa mới được điều đến là người sống sót đi ra từ trong chiến trường, lá gan cũng lớn hơn một chút, khom người trả lời: "Thuộc hạ đã điều tra, là hai người gặp ở Đắc Ý Lâu, một người là con trai của Tạ Mẫn viên ngoại lang của Lại bộ, một người nữa là Nhị nương tử của phủ Triệu quốc công." Trong lòng hắn thầm mắng hai người ngu xuẩn kia, quả thực là tự tìm đường chết mà, lúc trước trêu chọc thái tử điện hạ thì thôi đi, thế nhưng còn dám tới trả thù, đây không phải là đang đâm đầu vào chỗ chết sao? Không nói đến thân phận của thái tử điện hạ ra sao, vị đại gia này cũng không phải là dễ bắt nạt!

Từ Canh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó mừng như điên, bỗng nhiên nhảy lên suýt nữa ngã khỏi ghế. Nhưng hắn lại hoàn toàn không quan tâm, ngạc nhiên mừng rỡ đan xen lớn tiếng hỏi: "Ngươi nói ai? Tạ Diễm, hóa ra là hắn!"

Hắn còn đang suy nghĩ tìm cớ gì để trừng trị tên gian phu kia, thì tên ngu xuẩn đó lại tự mình đưa dao găm vào trong tay hắn, hơn nữa còn thuận tiện đổ một chậu nước đục lên đầu Tạ gia – – ai bảo Tạ Diễm kia là họ hàng với nhà mẹ đẻ của Tạ quý phi chứ.

Từ Canh thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, thật vất vả mới cố nén được, nhưng trên mặt vẫn khó nén sự vui vẻ, lúc nói chuyện cũng quên che giấu, "Cái thứ chó má hôi hám, mà dám động thủ trên đầu lão tử, phải trừng trị bọn chúng. Chỉnh chết bọn chúng cho ta!"

Lê Bằng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, "Thuộc hạ sẽ dẫn người bao vậy phủ Triệu quốc công và Tạ phủ" Ám sát thái tử, đây chính là trọng tội tịch thu tài sản toàn gia giết kẻ phạm tội, coi như thái tử điện hạ không so đo, chúng thần trong triều cũng sẽ không buông tha. Tiểu tử Tạ gia và Triệu tiểu nương thật sự là đang tìm đường chết mà.

"Chậm đã." Từ Canh lại lên tiếng ngăn cản, vẻ mặt hết sức ôn nhu, Lê Bằng nhìn thấy nhịn không được sợ run cả người.

"Chuyện như vậy chúng ta không nên tự mình hành động, nếu không, truyền đi còn tưởng rằng bản vương lòng dạ hẹp hòi, cố ý làm khó hắn ta. Chuyện này nếu đã xảy ra trên phố xá sầm uất, tất nhiên sẽ do nha môn Kinh Triệu Doãn xử trí, bản vương thân là thái tử, cũng không nên vượt qua chức phận." Từ Canh khẽ cười, đặc biệt vô tội.

Lê Bằng hiểu, "Thuộc hạ sẽ đến nha môn Kinh Triệu Doãn báo án ngay."

"Mau đi đi." Từ Canh cười híp mắt nói: "Đưa nhân chứng vật chứng qua luôn, đỡ phiền toái Kinh Triệu Doãn Lưu đại nhân phải đi tra án."

Lê Bằng gật đầu, cố nén không hỏi Từ Canh làm sao luyện ra được một thân phỉ khí* như vậy, nhanh chóng lĩnh mệnh xuất cung, đi thẳng đến nha môn Kinh Triệu Doãn. Chỉ chốc lát sau, Kinh Triệu Doãn Lưu Huy tự mình dẫn binh đi bắt người.

*Phỉ khí: cường đạo; kẻ cướp; đạo chích; thổ phỉ

… …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!