Chương 17: Chỉnh chết bọn chúng cho ta!

Đại Trân vừa hồi phủ lập tức đến nói cho Hoàng thị nghe quyết định ngày hôm nay của mình, lại vừa cẩn thận hỏi:

"Nương, ta làm như vậy có phải là quá mạo hiểm không?"

Hoàng thị lại vui mừng cười rộ lên,

"Thật không hổ là cô nương nhà chúng ta, có can đảm." Hoàng thị thật không ngờ tuy Đại Trân còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ suy nghĩ chu đáo, mà còn có thể khí phách như thế.

Đứa nhỏ này mới mấy tuổi đầu, còn chưa đầy mười ba tuổi nữa, nếu sinh ở hiện đại, sau khi lớn lên sẽ là một nữ cường nhân trong thương giới, ngay cả Hoàng thị cũng không sánh bằng.

"Người cảm thấy con làm rất đúng."

Đại Trân được Hoàng thị khen ngợi, lập tức hồi hộp, mắt to cười đến uốn cong thành hai mặt trăng lưỡi liềm, "Con vốn luôn lo lắng, sợ mình quá xúc động. Dù sao nhà chúng ta cũng không giàu có gì, nếu phải bồi thường, không chỉ táng gia bại sản, cũng không thiếu được cũng bị thương gân động cốt*.

Mắt thấy đại huynh sắp đến tuổi, một hai năm nữa sẽ đến lúc thành thân, nếu ngay cả sính lễ thành thân của huynh ấy cũng không có, con thật sự sẽ trở thành tội nhân của Tân gia.

"*Thương cân động cốt: trọng thương đến gân cốt"Con phải suy nghĩ lâu dài.

"Hoàng thị nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của nàng là vẻ mặt ưu quốc ưu dân nhịn không được rất muốn bật cười,"Hôn sự của đại huynh con còn rất xa, tầm mắt của nó rất cao, lại cực kỳ bắt bẻ, ta thật sự không biết nó muốn kết hôn với thiên tiên như thế nào.

"Hai mẹ con vừa nhắc tới hôn sự của Thụy Hòa, lập tức trở lên hưng phấn, Đại Trân bát quái hỏi:"Đại huynh cũng không còn nhỏ, chẳng lẽ trong lòng không có ngưỡng mộ cô nương nào sao? Nương người hỏi thử huynh ấy xem. Nhị biểu ca còn nhỏ hơn đại huynh nửa tuổi, cũng đã đính hôn rồi.

Lần trước không phải người đã nói, cô nương nào đó của Thị lang có ý với đại huynh sao?Chao ôi – -Hoàng thị thở dài,Đại huynh của con chính là một cái đầu gỗ, còn chưa thông suốt, tiểu cô nương người ta chủ động nói chuyện với nó, cái mặt nó còn sa sầm giống như người ta thiếu tiền nó không trả.

Như vậy sao có thể cưới được vợ, cho dù có là thiên tiên chắc nó cũng không bằng lòng.Bình thường đại huynh không như vậy.

"Đại Trân suy nghĩ một chút, bình thĩnh nói:"Nhất định là huynh ấy không thích cô nương kia."

Thụy Hòa là người thông minh khéo léo, muốn đầu óc có đầu óc, muốn vóc người có vóc người, lớn lên còn tuấn tú, nếu thật sự muốn lấy lòng, ai cũng không ngăn cản nổi – – ngay cả nhân vật lợi hại như Tân lão gia tử cũng bị Thụy Hòa dụ dỗ đến mặt mày hớn hở.

Hoàng thị cũng đoán vậy, nhưng mà, nếu không thích cô nương này, vẫn còn những người khác mà, nhưng dường như Thụy Hòa không có tâm tư đó.

Theo lý thuyết, với một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đây không phải là thời điểm thanh xuân xao động, nhiệt huyết sôi trào sao, nhi tử này của nhà bọn họ sao lại giống như một cán bộ kỳ cựu bị cấm dục vậy.

Hoàng thị càng nghĩ tâm tình càng phức tạp, ưu sầu, rối rắm, khiến tóc đã bạc không ít. Về phần Hoàng thị buồn vì chuyện gì, cũng không thể nói với người ngoài.

Rốt cuộc Đại Trân vẫn còn đơn thuần, hồn nhiên nói: "Hiện tại Đại huynh đi theo thái tử điện hạ làm việc, cả ngày bận rộn muốn chết, làm sao có thời giờ cho nhi nữ tình trường.

Hôn sự của huynh ấy cần được người quan tâm nhiều hơn, ra ngoài đi dạo nhiều hơn, nhìn các cô nương trong các phủ, chờ gặp được người thích hợp, sau đó sẽ bảo đại huynh đến gặp mặt người ta, chắc chắn sẽ tìm được người tâm đầu ý hợp với huynh ấy.

"Hoàng thị nâng trán,"Chỉ hy vọng được như thế."

Tân Thụy Hòa ở phủ Chiêm Sự hồn nhiên không biết tư duy của Hoàng thị đã đột phá đến không trung, một đi không trở lại.

Đúng như Đại Trân nói, bây giờ cậu đang bận muốn chết, kể từ khi vào phủ Chiêm Sự chưa có một ngày thanh nhàn, từ khi Cố Văn phát hiện được tiểu lang quân này thì vô cùng tín nhiệm, hận không thể giao hết tất cả mọi việc cho cậu làm, ngay cả thái tử điện hạ lúc nào cũng treo câu

"Biết nhiều khổ nhiều"trên môi, còn ra vẻ

"Ta vô cùng xem trọng ngươi", mỗi lần Thụy Hòa muốn thoái thác một hai, thái tử điện hạ sẽ nhìn hắn khó xử,

"Ôi chao, ta không tin nổi người khác."

Thụy Hòa muốn lật bàn, cậu mới có mười tám tuổi thôi, mười tám tuổi đó nha! Một đám trung niên phủ Chiêm Sự đỏ mắt chờ mong thái tử điện hạ thưởng việc làm, tại sao hết lần này tới lần khác điện hạ lại để mắt tới cậu chứ.

Lang quân mười tám tuổi nhà người ta đều thành thân nhìn tức phụ của mình mừng năm mới, hắn lại đáng thương bị chôn vùi trong các loại văn thư, cuộc sống thật đáng sợ.

Mặc dù Hoàng thị rất quan tâm đến hôn sự của con trai trưởng nhà mình, tái sinh làm một mẫu thân Sáng suốt, rốt cuộc nàng vẫn chưa làm được hành động nào đột phá, chẳng qua là gần đây rõ ràng đã xã giao nhiều hơn một chút, nhìn thấy cô nương nhà ai xinh đẹp ôn nhu là hai mắt tỏa sáng.

Đương nhiên, đến cửa xã giao luôn phải mang theo một chút ít lễ vật, xà bông thơm trong nhà cũng vì thế mà quang minh chính đại đi vào hậu trạch của mỗi đại quan to hiển quý trong kinh thành, lặng yên được quảng cáo. Đương nhiên, chuyện này để sau hãy nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!