Âm thanh xôn xao bên ngoài nhanh chóng được dẹp loạn, Đại Trân thò đầu từ trong ngực Từ Canh ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm khoảng cách từ cổ đến dao găm, hô hấp rõ ràng hơi chậm lại,
"Cố… Cố huynh có thể thu đao lại không, quá dọa người."
Lúc này Từ Canh mới mặt không thay đổi thu thanh chủy thủ cắm vào vỏ đao, lại nói: Khiến đệ sợ?
Đại Trân nặng nề thở ra một hơi, lắc đầu,
"Không sao, chỉ sợ đụng phải lưỡi đao khiến bản thân bị thương. Chuyện ta đã thấy còn đáng sợ hơn chuyện này gấp mười lần. Động đao, thấy máu!"
Nàng làm động tác cắt cổ, Từ Canh bị nàng chọc cho cười rộ lên,
"Ta đã quên chuyện trên đường trở về kinh thành các ngươi đã gặp phải đạo tặc."
"Chuyện này rốt cuộc là sao? Có người muốn hại huynh, huynh đã đắc tội với người nào vậy?" Đại Trân có chút không được tự nhiên nhẹ nhàng đẩy Từ Canh ra, giả vờ giả vịt chuyển động bả vai và cánh tay, trên gương mặt tròn nhỏ nhắn hơi phiếm hồng.
Nàng cũng không phải là cô nương xấu hổ ngượng ngùng, thế nhưng chưa bao giờ thân mật với một nam tử xa lạ như vậy, cảm giác có chút kỳ quái hơi khó chịu, nhưng cũng không ghét.
Có lẽ là bởi vì mùi trên người hắn rất dễ ngửi, Đại Trân nghĩ, hương trà nhàn nhạt trộn lẫn với trầm hương, nhẹ nhàng khoan khoái lại ấm áp.
Từ Canh cười khổ,
"Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn."
Hắn thật sự không biết rốt cuộc là tên nào không muốn sống nữa, dám can đảm gây rối giết người.
Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói thật thấp của Kim Tử,
"Lang quân, ngài không sao chứ."
Từ Canh vén rèm xe lên, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, trên đường cái không một bóng người đi đường, vắng vẻ. Trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt, trên mặt đất còn sót lại vài vết máu lớn, ánh mặt trời ngày thu chiếu xuống, vô cùng chói mắt.
Từ Canh nhăn mặt nhíu mày, không mang theo một tia tình cảm hỏi: Xảy ra chuyện gì?
"Đằng trước có con ngựa bị kinh sợ, đụng phải người, chúng ta bị liên lụy."
Từ Canh A một tiếng, quay đầu nhìn về phía Đại Trân cười,
"Ta đã nói là ngoài ý muốn mà."
Đại Trân còn muốn ra ngoài xem náo nhiệt, lại bị Từ Canh lấy tay đẩy, nhấn đầu của nàng đẩy trở về,
"Có cái gì tốt, mau vào đi."
Từ Canh cũng không dùng nhiều sức lực, nhưng Đại Trân lại bị hắn đẩy ngã trên mặt đất. Từ Canh sợ hết hồn, cuống quýt vươn tay đến kéo nàng lên, ân cần hỏi: Ngã có đau không?
Đại Trân tức giận sửa sang lại đầu tóc, tức tối trừng mắt nhìn hắn, Đầu tóc rối bù rồi. Nàng trừng mắt tức giận thật đáng yêu, giống như con mèo nhỏ đang xù lông.
Từ Canh có chút buồn cười, lại sợ nàng tức giận.
Không biết tại sao, hắn đặc biệt có hảo cảm với Tiểu Tam lang của Tân gia, a, có lẽ là bởi vì hắn là nhi tử của Tân tiên sinh, hoặc là bởi vì hắn đã cứu hài tử này – – mặc dù tiểu quỷ này không biết.
"Có người chết sao? Ta ngửi thấy mùi máu tươi, thật đáng thương."
"Không phải là máu người, là máu của ngựa." Từ Canh trợn mắt nói dối,
"Con ngựa kia nổi điên chạy loạn, bị người ta làm thịt."
Hắn nháy mắt với thị vệ ở ngoài, lại nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!