Chương 12: Chung Thượng Thư

Tân Thụy Hòa vô cùng hối hận, sớm biết sự tình sẽ xảy ra thành như vậy, cho dù bắt hắn phải suy nghĩ đến trọc cả đầu thì hắn cũng dứt khoát không đi tìm lão cha xin giúp đỡ. Bây giờ thì hay ho rồi, tấu sớ viết xong lại còn bắt phải đưa cho cha hắn xem trước.

Kể từ ngày đó sau khi xem những lời phê của thái tử, cha sẽ thường xuyên bắt bẻ, không có việc gì thì cũng sẽ để ý đến những chi tiết nhỏ nhất, có thể tìm ra được mười bảy mười tám lỗi sai của hắn. Thụy Hòa cảm thấy nhân sinh thật sự là vô cùng gian nan.

Cũng khó trách Tân Nhất Lai luôn cảm thấy bực bội.

Hắn vốn cho rằng Thụy Hòa là thiếu niên thông minh nhất mà hắn từng biết, đọc sách đã giỏi không nói, cách đối nhân xử thế cũng cực kỳ khéo léo đưa đẩy, còn có tài kinh bang tế thế. Tân Nhất Lai cảm thấy đứa nhỏ này tương lai sớm muộn gì cũng sẽ được phong hầu bái tướng, làm rạng rỡ tổ tông.

Kết quả bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị thái tử điện hạ, bất luận học vấn như thế nào, nhưng chỉ xem những lời phê tấu chương kia, vừa thỏa đáng lại vừa chu đáo. Miễn cưỡng mà đem Thụy Hòa ra so sánh tiếp – người ta mới có mười lăm tuổi thôi đấy, đây rốt cuộc là do ai dạy dỗ ra vậy?

Dù sao cũng không phải là do lão cha già nhà mình dạy dỗ, Tân Nhất Lai thầm nghĩ trong lòng, ngày khác nhất định phải đi tìm thái tử điện hạ hỏi cho rõ ràng mới được.

Trái ngược với Thụy Hòa, Đại Trân lại giống như cá gặp nước. Hôm đó nàng đi dạo trong thành một vòng, cảm thấy muốn làm cái gì cũng không thể làm được.

Nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu đột nhiên nảy ra ý tưởng, muốn mở một cửa hàng tạp hóa lớn, đồ ăn thức uống, đồ dùng đồ chơi tất cả đều được bán ở đó,

"Cũng đỡ phải mất công mọi người vì mua đồ dùng mà phải chạy ngược chạy xuôi." Đại Trân thầm nghĩ.

Hoàng thị thầm nghĩ trong lòng, đây không phải chính là mô hình siêu thị ở hiện đại sao? Khuê nữ nhà mình quả nhiên là thông minh, thật có tiền đồ!

Chỉ có điều, mở siêu thị, không đúng, là mở cửa hàng tạp hóa cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nơi này không giống như ở hiện đại, hàng hóa thông thương, ở đây nếu muốn nhập hàng cũng chỉ có một hai nguồn cung cấp đủ lớn.

Có điều Đại Trân cũng không vì thế mà lùi bước, ngược lại còn chịu khó nghiên cứu tìm tòi. Tiểu cô nương mặc nam trang nghiêm túc đi theo người ta nói chuyện học cách làm ăn, đi sớm về trễ, không chút để ý đến những lời bàn luận thế tục.

Mới đầu cũng có người thấy nàng còn nhỏ tuổi, có chút ít ma cũ bắt nạt ma mới. Nhưng Đại Trân cũng không còn giống lúc trước dễ tin người, dễ nói chuyện như với Cố gia lang quân. Thường xuyên qua lại, người khác cũng hiểu được thiếu niên này không dễ lường gạt, trong lòng ngược lại sinh ra chút kính nể.

Hoàng thị thấy nàng dần dần thành thục, cuối cùng cũng yên tâm hơn, không phải ngày ngày để mắt đến nữa.

Về phần Tân Nhất Lai, ngoại trừ việc xây dựng bến tàu ở cửa biển, thì trước mắt chuyện hắn quan tâm nhất chính là thái tử điện hạ. Chính xác mà nói, mấy ngày qua hắn không ngừng tìm cách đề cử bản thân đến thượng thư phòng làm sư phó dạy học.

Nhưng vừa nghĩ tới phản ứng của Tân thái phó, hắn lại chùn bước.

Hoàng đế bệ hạ có đồng ý hay không là chuyện khó mà nói trước được, nhưng Tân lão gia tử khẳng định sẽ xù lông lên cho mà xem. Tân Nhất Lai dường như có thể tưởng tượng được vẻ mặt khinh bỉ của lão gia tử,

"Nhị giáp đếm ngược thứ ba, còn không biết xấu hổ đòi được dạy dỗ thái tử điện hạ. Ngươi định đến đó để dạy hư thái tử điện hạ hả? Ngươi định để mặt mũi của ta ở đâu hả?"

Thật sự là khiến người khác đau đầu.

Tân đại nhân phiền não bèn quyết định đi giúp lão bà buôn bán. Hoàng thị đã tìm người ở trong điền trang đứng ra mở xưởng xà phòng, hàng mẫu mới vừa được đưa vào phủ. Đồ làm ra rất tinh xảo, so với mấy loại xà phòng đắt tiền trong siêu thị hiện đại còn đẹp hơn, mùi thơm cũng dễ chịu hơn.

Còn dùng hộp gỗ chạm khắc để đựng, vô cùng sang trọng và cao cấp.

"Cái thứ đồ chơi này thì bán được bao nhiêu bạc?" Tân Nhất Lai cân nhắc chiếc hộp trong tay,

"Thật là lấy gùi bỏ ngọc* mà."

*lấy gùi bỏ ngọc: lấy xấu bỏ tốt

Hoàng thị đắc ý nói:

"Trên phương diện làm ăn, chàng thì biết cái gì. Ngay cả Đại Trân chàng cũng không bằng nó đâu."

Tân Nhất Lai lập tức không phục,

"Ta làm sao mà ngay cả Đại Trân cũng không bằng? Không phải con bé định mở tiệm tạp hóa sao, chuyện này thì có gì khó khăn đâu."

Chuyện Đại Trân và Cố gia đại lang hợp tác mở cửa hàng, Tân Nhất Lai vẫn luôn để ý đến, còn vụng trộm đi thăm dò bên chỗ Cố gia đại lang kia. Cố gia đại lang cao lớn thô kệch thoạt nhìn có chút khù khờ, thật không ngờ lại giống như lời Đại Trân nói, là nam nhi phóng khoáng ngay thẳng.

Có điều, nếu hắn có thể không hề do dự đóng góp hai vạn lượng bạc để hợp tác buôn bán với Đại Trân, thì hắn chắc chắn phải là người vô cùng có chủ kiến. Như thế xem ra, nhìn người quả thật là không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!