Trêи đại điện, những người có liên quan đã nhanh chóng đến đầy đủ.
Lục Duy Dương nghiêng đầu, khẩn cầu nhìn thê tử Cố Lan Chi, hắn không tin thê tử sẽ nhẫn tâm như vậy, nhất định là Cố Sùng Nghiêm ép bức thê tử hòa ly với hắn, hiện giờ có Hoàng thượng làm chủ, Lục Duy Dương cảm thấy, chỉ cần hắn có thể khiến thê tử cảm động thì nàng sẽ thay đổi, sẽ cùng hắn quay về Vĩnh An Bá Phủ.
Lục Duy Dương nghĩ như vậy, tất nhiên Cố Sùng Nghiêm cũng có chút lo lắng, nhìn muội muội một chút.
Nhưng hai nam nhân đều đánh giá thấp Cố Lan Chi.
Tuy rằng Cố Lan Chi là con gái võ tướng, lại còn là thứ xuất nhưng lúc còn sống, lão Hầu gia rất thương nàng. Sau khi lão Hầu gia qua đời, hai ca ca cùng cha khác mẹ tiếp tục sủng ái nàng, bởi vì nàng là muội muội duy nhất của họ nên Cố Lan Chi được đối xử không khác gì đích nữ. Từ lâu nàng đã chán ghét cuộc sống ở Vĩnh An Bá Phủ, chịu đựng tất cả là vì trượng phu yêu thương nàng, chí ít thì nàng cho là như vậy.
Nhưng bây giờ ngoại thất mà trượng phu nuôi bảy tám năm và ba đứa nhỏ đều xuất hiện, một chút lưu luyến cuối cùng của Cố Lan Chi đối với Lục Duy Dương, đối với Vĩnh An Bá Phủ đều mất hết sạch sẽ.
Nhất là sau khi ở nhà mẹ đẻ hai ngày, sống trong viện trước khi nàng xuất giá, không cần sáng sớm đi thỉnh an mẹ chồng, không cần đối mặt với nam nhân giả dối, bên cạnh lại có nhi tử hiểu chuyện, cháu trai cháu gái giống như chim sẻ ngây thơ ríu rít ở bên, nhà mẹ đẻ như thế này, khiến Cố Lan Chi cảm thấy, nàng như biến thành một cô nương trẻ tuổi, mọi thứ đều đều tràn ngập sức sống và hy vọng.
Một bên là nước chảy, một bên là bể chết, Cố Lan Chi có ngu ngốc mới đổi ý.
Muốn hoàn toàn chấm dứt nên tâm trạng của Cố Lan Chi rất tốt, hôm nay nàng cố ý ăn mặc một phen, bộ váy dài màu đỏ phủ đất, ngoài mấy món trang sức đơn giản, ở trêи đầu còn cài một cây trâm hồng nguyệt quý. Trang điểm phô trương, diễm lệ như vậy, nữ nhân xinh đẹp bình thường đã chống đỡ không nổi, nhưng Cố Lan Chi vừa kế thừa nhan sắc của Miêu lão di nương vừa kế thừa khí chất tự tin của nam nhân Cố gia, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, tựa như một đóa mẫu đơn kiều diễm nở rộ trong đại điện.
Lục Duy Dương nhìn mà trợn tròn hai mắt, thê tử trong trí nhớ của hắn đã lâu rồi không có tốn tâm tư ăn mặc, hôm nay giống như biến thành người khác.
Trêи long ỷ, Long Khánh Đế cũng tròn mắt ngạc nhiên, tiểu biểu muội đã lâu không gặp này của hắn dường như xinh đẹp hơn khi còn bé.
Long Khánh Đế là vị hoàng đế phong lưu, si tình duy nhất của hắn đều dành cho Tương quý phi hồng nhan bạc mệnh. Khi nàng còn sống, Long Khánh Đế hàng đêm chuyên sủng, kéo dài đến ba năm, sau này Long Khánh Đế xuất cung Nam tuần, bởi vì Tương quý phi sinh bệnh nên không thể theo hầu hạ bên người, đường dài cô đơn lạnh lẽo, Long Khánh Đế mới tiếp nhận hai mỹ nhân ở hai địa phương dâng lên nhưng sau khi hồi cung, Long Khánh Đế tiếp tục chuyên sủng Tương quý phi.
Sau khi Tương quý phi chết, Long Khánh Đế si tình cũng đã chết nên lúc này mới tiếp tục chọn mỹ nhân tiến cung hầu hạ.
Vào giờ phút này, Long Khánh Đế sờ cằm, có chút động lòng với tiểu biểu muội đang quỳ dưới điện.
"Hai nhà các ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Long Khánh Đế nghiêm mặt hỏi.
Lục lão phu nhân muốn cướp lời, Long Khánh Đế nhướng mày, ghét bỏ nói: "Lão phu nhân nói đã nhiều rồi, hiện tại trẫm muốn nghe Thừa Ân hầu khởi tấu, cũng không thể nghe một phía được."
Lục lão phu nhân đành phải ngậm miệng.
Cố Sùng Nghiêm đi giữa đại điện, chắp tay về phía Hoàng đế biểu ca lớn hơn hắn mười tuổi, nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm trước thần vừa từ Ký Châu trở về, biết được muội phu này của thần ở bên ngoài lén nuôi ngoại thất, còn sinh ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất đã bảy tuổi, nhỏ nhất thì vừa mới sinh. Lan Chi từ nhỏ đã được chúng vi thần nuông chiều mà lớn lên, nữ nhân của Cố gia từ khi nào phải chịu loại ủy khuất này?
Nếu Vĩnh An Bá Phủ có mới nói cũ, ham mê ngoại thất, Lan Chi mới quyết chí cùng hắn ly hôn, vi thần và người nhà đều đã đồng ý."
Ngoại thất sinh ba đứa nhỏ?
Long Khánh Đế rất tức giận, hỏi Lục Duy Dương đang quỳ trêи mặt đất: "Vĩnh An Bá, ngươi có biết Lan Chi là biểu muội ruột của trẫm không? Ngươi nạp thϊế͙p͙ thì cũng cho qua đi nhưng nuôi dưỡng ngoại thất là sao vậy? Thật sự coi nhà mẹ đẻ của nàng không có ai rồi hả?"
Lục Duy Dương cúi đầu, muối mặt nói: "Vi thần hồ đồ nên bị quỷ ám, vi thần đã biết sai..."
Cố Sùng Nghiêm lạnh giọng ngắt lời hắn: "Vĩnh An Bá không cần như thế, ngươi chỉ cần người điểm chỉ lên thư hòa ly, sau này ngươi muốn nuôi bao nhiêu nữ nhân, Cố gia của chúng ta cũng sẽ không can thiệp."
Hắn châm chọc khiêu khích, Lục lão phu nhân nghe không nổi nữa, ngửa đầu nói với Long Khánh Đế: "Hoàng thượng, Duy Dương có lỗi với Lan Chi, nàng kiên trì muốn hòa ly, Lục gia chúng ta cũng không dám ép nàng ở lại, thư hòa ly chúng ta có thể ký nhưng Quý An là con cháu Lục gia, Cố gia lại cưỡng ép chiếm đoạt không cho về nhà, đây là đạo lí gì chứ?"
Ánh mắt Long Khánh Đế chuyển từ trêи người Lục lão phu nhân sang người Cố Sùng Nghiêm, nhíu mày: "Còn có chuyện này sao?"
Cố Sùng Nghiêm lập tức nói: "Hoàng thượng, Quý An là thế tử Vĩnh An Bá phủ, vi thần sao lại làm chuyện hồ đồ kia, nhưng đứa nhỏ Quý An này, vốn một lòng học võ, còn muốn để cữu cữu như thần dạy dỗ. Hoàng Thượng cũng biết, mỗi ngày thần đi sớm về trễ, sáng sớm hay lúc chập tối mới có thời gian, Quý An ở lại Hầu phủ để thần dạy võ nghệ sẽ dễ dàng hơn, chờ khi hắn thành tài, không cần thần nói, chính bản thân nó sẽ trở về Lục gia, thần cũng không có cưỡng ép, bình thường nó muốn về nhà thăm tổ mẫu, phụ thân, bất cứ lúc nào đều có thể đi."
Long Khánh Đế hỏi Lục Quý An: "Những gì cữu cữu ngươi nói đều là thật chứ?"
Phụ mẫu muốn hòa ly, tổ ấm hạnh phúc đã không còn, suốt hai đêm dài Lục Quý An rất dằn vặt, dù sao cũng là đứa nhỏ nên không thể thông suốt được nhanh như mẫu thân, tiểu thiếu niên cúi đầu xuống, nhìn tổ mẫu và phụ thân cách đó không xa, hắn mím môi, gật đầu nói: "Hoàng thượng, lời của cữu cữu nói đều là thật."
Nói xong, Lục Quý An đi đến trước mặt Lục lão phu nhân và Lục Duy Dương, quỳ xuống dập đầu: "Tổ mẫu, phụ thân yên tâm, đợi Quý An học tốt võ nghệ, lập tức sẽ về nhà tận hiếu với hai người, bình thường Quý An cũng sẽ thường xuyên về nhà thăm viếng."
Lòng của Lục Duy Dương đều trống rỗng, ngay cả nhi tử cũng không cần hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!