A Loan nhớ nhà, nhớ mùi hương Phượng Hoàng Sơn tràn ngập cây cối, chứ không phải là mùi hơi mặn của nước biển, muốn nghe chim hót khắp nơi, chứ không phải là tiếng sóng biển vỗ bờ liên tục không ngừng, nhớ Điểu tộc đối với nàng hòa ái dễ gần, nghĩ trăm phương ngàn kế đùa nàng vui vẻ, mà không phải chỉ có một nam nhân xa lạ trầm mặc ít nói làm bạn, mặc dù hắn nướng cá ăn thật ngon.
A Loan đứng trêи cây cổ thụ cao nhất ở trêи đảo, A Loan bất lực ngóng nhìn mặt biển, hi vọng Đại Bàng biểu thúc sẽ tìm được bên này.
Trước sơn động, Quỳ Thú nhóm một đống lửa, bắt đầu nướng cá.
Hắn biết tiểu tiên Loan bay không khỏi hải đảo này được, cho nên dù là cả ngày tiểu tiên Loan đều đợi ở bên ngoài, chỉ có lúc ăn cơm sẽ tới, hắn cũng không thèm để ý.
Thế nhưng hôm nay, cá nướng cũng bắt đầu nguội đi, tiểu tiên Loan tham ăn kia cũng chưa xuất hiện.
Quỳ Thú yên lặng nhìn cá nướng trong tay.
Hắn đã sớm tịch cốc*, không cần ăn uống, cá nướng, chim nướng chỉ là hứng thú của hắn, tiểu tiên Loan cũng tịch cốc, nhưng nàng rất thèm.
*Tịch cốc () là một phương pháp rèn luyện sức khỏe trong Đạo giáo, chỉ chuyện người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành, xuất hiện từ thời nhà Tiền Tần, phổ biến vào thời nhà Đường.
Cầm lấy cá nướng, Quỳ Thú lần theo hơi thở của tiểu tiên Loan, tìm đến một gốc cây.
Trêи ngọn cây, A Loan ngủ thϊế͙p͙ đi, so với nhánh cây mảnh khảnh, cả người nàng vẫn là rất lớn, nhưng nàng có thể vững vàng nằm ở trêи nhánh cây, năm chiếc lông đuôi màu hải lam* nhẹ nhàng rủ xuống, theo gió khẽ đung đưa. Quỳ Thú nhìn lông đuôi nàng, đột nhiên rất hiếu kì, nếu như hắn nhổ một cây xuống, tiểu tiên Loan lại biến thành bộ dáng gì.
*màu hải lam/ hải lam sắc: màu xanh nước biển ( Gua để cho nó cổ cổ nhé)
"Ăn cơm thôi." Quỳ Thú kêu, giọng nói không cao không thấp.
A Loan miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy cá trong tay nam nhân, nàng lại nhắm lại, đem đầu vùi vào lông vũ mềm mại trong ngực: "Không ăn."
Nàng nhớ nhà, nàng rất khó chịu, cái gì nàng cũng không muốn ăn.
Quỳ Thú nhìn đám lông kim hồng sắc* ở trêи ngọn cây, không khỏi bực bội.
*kim hồng sắc: màu đỏ ánh kim ( Gua để hán việt cho nó cổ đại nhé)
"Nếu ngươi không ăn, về sau muốn ăn, ta cũng sẽ không nướng cho ngươi nữa." Quỳ Thú lạnh giọng uy hϊế͙p͙.
Thân thể A Loan không nhúc nhích, chỉ giơ năm cái lông đuôi lên, khoác lên đầu, thật giống như là muốn che lỗ tai.
Quỳ Thú xoay người rời đi.
A Loan len lén chảy nước mắt, lông vũ trong ngực đều bị nàng làm ướt, thật nhớ nhà quá.
Sau đó mấy ngày, Quỳ Thú không tiếp tục xuất hiện, A Loan cũng không có xuống cây, nằm sấp ngay tại ngọn cây, tỉnh liền nhìn về mặt biển, ngủ liền mơ về Phượng Hoàng Sơn. Đêm nay, A Loan mơ thấy phụ vương, phụ vương nói, chờ nàng tu vi tinh tiến, sẽ cho nàng đi ra ngoài núi chơi mấy ngày.
A Loan đột nhiên tỉnh, tiếng sóng biển ầm ầm, lần đầu tiên nàng cảm thấy nó không có đáng sợ như vậy.
Nàng là Phượng Hoàng, lửa của Phượng Hoàng có thể thiêu hủy vạn vật, chỉ là nàng bây giờ còn nhỏ, phun không nhiều lửa, nếu như nàng tu vi tinh tiến, có phải liền có thể xông xáo ra bên ngoài? Có lẽ nàng vẫn là đấu không lại yêu thú lợi hại nhất trong biển, nhưng ít ra nàng có thể bay xa một chút, trêи đường có thể sẽ gặp được chim biển, tin tức truyền đi, cơ hội biểu thúc, phụ vương nghe được tin tức của nàng sẽ lớn hơn bây giờ!
Hiểu rõ điểm ấy, A Loan vui vẻ bay trở về sơn động.
Quỳ Thú quay lưng về phía nàng đang nằm trêи giường đá to lớn, mỗi lần thấy cảnh này, A Loan đều cảm thấy rất kỳ quái, cơ thể nhân loại nhỏ, vì sao muốn nằm giường lớn như thế? Phụ vương, mẫu hậu còn có nàng, một nhà ba người đều giương cánh, ngủ trêи giường đá này thì cũng còn chỗ trống đó.
Bay đến trêи giường đá, xoay quanh một vòng, A Loan nhẹ nhàng dừng trước mặt nam nhân.
Lúc nàng còn trong không trung, Quỳ Thú liền mở mắt, tiểu tiên Loan uỵch cánh kim hồng sắc chậm rãi hạ xuống, trong đôi mắt màu hải lam mang theo ý cười.
Quỳ Thú giữ yên lặng.
"Đại ca, ta nghĩ đến biện pháp về nhà!" A Loan hưng phấn nói.
Quỳ Thú nhíu mày: "Thật sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!