Editor: Xiaoxi Gua
Bản thân Cố Loan đã làm xong chuẩn bị xuất giá muộn hai năm so với các tỷ tỷ, lời đồn bên ngoài không có ảnh hưởng gì với nàng, vẫn trải qua thời gian khuê tú nhàn nhã như ngày thường, hoặc là nhìn mẫu thân quản gia, hoặc là giúp tỷ tỷ thêu mấy món đồ nhỏ, hoặc là đứng ngoài quan sát ca ca đệ đệ luyện võ, đương nhiên đại đa số thời gian, Cố Loan vẫn thích nhất nhìn các lão thái thái đánh bài, nếu Tiêu lão thái quân ngồi chơi mệt rồi, Cố Loan liền thay Tiêu lão thái quân chơi.
Tiểu cô nương nhìn như không tim không phổi, cả ngày vui vẻ, Du thị cũng không khó chịu nữa, bắt đầu chuyên tâm trù bị hôn sự của trưởng nữ.
Bên trong hoàng cung, Long Khánh Đế không thể tra ra là ai rải lời đồn.
Chuyện thả lời đồn này, toàn bộ chỉ dựa vào mấy người ẩn trong đám đông gào to, lập tức liền có vô số người hỗ trợ truyền bá, kinh thành nhiều bách tính như vậy, Cẩm Y Vệ có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào tra được.
Long Khánh Đế không điều tra ra, nhưng hắn nhận định hung thủ sau màn này chính là hoàng hậu, không có chứng cứ liền không thể công khai trừng phạt, vậy Long Khánh Đế giở trò, cố ý cắt xén băng bên hoàng hậu. Hoàng cung là một vùng có địa thế cao nhất ở kinh thành, mùa đông lạnh hơn, mùa hè nóng hơn những nơi khác, không có băng, hoàng hậu khẳng định phải ăn vị đắng mấy tháng để giải nhiệt.
Ngoại trừ trừng phạt hoàng hậu, Long Khánh Đế cũng muốn đền bù cho Thừa Ân Hầu Phủ, đặc biệt là biểu chất nữ hắn sủng ái nhất.
Tháng sáu sinh nhật Cố Loan mười ba tuổi, Long Khánh Đế nghênh ngang tới Thừa Ân Hầu Phủ, tự mình chúc mừng Cố Loan.
Cố Sùng Nghiêm thật đúng là không thèm, Long Khánh Đế tới làm gì? Bên ngoài bây giờ đều truyền lời rằng Ninh Vương muốn cưới nữ nhi, Long Khánh Đế lại cho nữ nhi vinh hạnh đặc biệt như thế, thấy thế nào cũng giống như lão tử nhà ngươi cũng rất hài lòng người con dâu tương lai này.
Làm sao, Long Khánh Đế tới, Cố Sùng Nghiêm cũng không thể đuổi, chỉ có thể bốc hỏa trong bụng.
Đại phòng ghét bỏ Long Khánh Đế ân sủng không đúng lúc, nhị phòng ghen ghét Long Khánh Đế ân sủng đại phòng, toàn bộ Hầu phủ, đại khái chỉ có Cố Loan thật cao hứng.
Cố Loan không ngốc, nàng biết nếu như Triệu Quỳ biểu hiện ra thích nàng, Long Khánh Đế nhất định sẽ giúp nhi tử cưới được nàng, nhưng Cố Loan cũng tin tưởng Long Khánh Đế yêu thương nàng, chỉ cần nàng tỏ thái độ kiên quyết, Long Khánh Đế tuyệt sẽ không ép buộc nàng gả cho Triệu Quỳ.
"Hoàng bá phụ, sao người lại tới đây?"
Hành lễ xong, Cố Loan chủ động đi đến trước mặt đế vương, ngẩng đầu, vui vẻ hỏi.
Tiểu cô nương mười ba tuổi, khuôn mặt trắng nõn nà, mắt hạnh đen nhánh sáng tỏ, xinh đẹp như tiểu tiên nữ. Hài tử xinh đẹp đều khiến người thích, biếu chất nữ xinh đẹp càng khiến người thích hơn, cho dù là tiểu tiên nữ xinh đẹp này hay là con dâu hắn coi trọng, có thể nói, giờ này khắc này, thiên vị của Long Khánh Đế đối với Cố Loan, đã vượt qua tình cảm của hắn đối với công chúa nhà mình.
Long Khánh Đế là người dễ dàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, hắn yêu Tương quý phi, cho nên cho dù Triệu Quỳ là dạng gì, hắn đều thiên vị đến chết, bây giờ Triệu Quỳ coi trọng Cố Loan, tình yêu thương của Long Khánh Đế cũng liền chuyển dời đến trêи người Cố Loan.
"Ngự thiện trong cung càng ngày càng khó ăn, nên hoàng bá phụ đến dự yến tiệc sinh thần của A Loan." Long Khánh Đế nở nụ cười hòa ái nói, người mặc y phục thường ngày, tựa như một vị trưởng bối không có bối cảnh gì, mặc dù làm đế vương nhưng Long Khánh Đế có chút không đứng đắn, nhưng hoàng bá phụ như vậy, thật rất dễ dàng để cho người ta thân cận.
Cố Loan cười nói tiếp: "Hoàng bá phụ thích ăn cái gì, ta để phòng bếp làm thêm mấy món cho người."
Tiểu cô nương nói ngọt, Long Khánh Đế cười sờ sờ đầu Cố Loan, nói: "Không cần, hôm nay các ngươi ăn cái gì trẫm liền ăn cái đó."
Dỗ dành xong tiểu cô nương, Long Khánh Đế tiến lên đỡ lấy Tiêu lão thái quân, mặt mày hiếu thuận là tự nội tâm phát ra. Trước kia Long Khánh Đế mất mẫu thân, trong hoàng cung phi tần khác mặt ngoài đối với hắn yêu mến có thừa, kì thực hận không thể mong hắn chết sớm một chút, khuyết thiếu tình thương của mẫu thân, Long Khánh Đế liền đặc biệt tham luyến quan tâm đến từ ngoại tổ mẫu ruột.
Tiêu lão thái quân giận Hoàng đế ngoại tôn một chút, nhỏ giọng nói: "Cũng làm hoàng tổ phụ người ta rồi, còn hồ nháo như thế."
Long Khánh Đế cười đùa ha hả.
Trước khi khai tiệc, Long Khánh Đế đơn độc cùng Tiêu lão thái quân chờ đợi một lát.
"Ngoại tổ mẫu, chuyện lời đồn, Quỳ nhi nói hắn tới bái kiến người, người tin hắn sao?" Long Khánh Đế thấp thỏm hỏi.
Tiêu lão thái quân gật gật đầu, bởi vì dính đến hoàng cung, bà không có nhiều lời.
Long Khánh Đế bực tức nói: "Nhất định là có người âm thầm mưu tính Quỳ nhi, đáng tiếc Cẩm Y Vệ cũng không thể bắt được đối phương."
Tiêu lão thái quân trấn an hắn nói: "Thôi, dù sao A Loan còn nhỏ, đợi thêm hai năm cũng không sao."
Long Khánh Đế xoa xoa tay, thử thăm dò nói: "Ngoại tổ mẫu, kỳ thật, Quỳ nhi đã sớm nói với trẫm hắn thích A Loan, trẫm sợ người không tán thành, không dám mạo hiểm tứ hôn, nhưng người nhìn đi, bây giờ tin tức đã truyền ra ngoài, không bằng chúng ta liền thành toàn cho hai hài tử? Trẫm biết Quỳ nhi từng làm rất nhiều chuyện hồ đồ, nhưng mấy năm này hắn thật sửa sai, từ sau khi trị thủy, Quỳ nhi không còn bộc phát tính khí nữa, người nói có đúng không?"
Đế vương tuổi đã cao, vậy mà dùng giọng nũng nịu trước mặt ngoại tổ mẫu lớn tuổi.
Tiêu lão thái quân thở dài: "Vương gia mấy năm này xác thực trầm ổn nhiều, hắn muốn cưới A Loan, đó là phúc khí của A Loan, kỳ thật ta cũng thật sự vui vẻ, vấn đề là, A Loan đứa bé kia từ nhỏ đã sợ vương gia, sợ đến hàng năm đều nằm mộng vương gia khi dễ nàng, sợ đến nhìn thấy vương gia liền len lén run rẩy, haiza, ông trời đã định A Loan không nhận nổi phúc phận này, ta thấy bộ dạng nàng đáng thương, liền không nỡ cưỡng cầu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!