Chương 23: (Vô Đề)

Edit + Beta: Xiaoxi Gua

Đêm nay Cố Loan ngủ vô cùng không yên ổn, thật vất vả mới ngủ thϊế͙p͙ đi, vậy mà lại mơ thấy rơi vào trong hồ, bị dọa tỉnh giấc.

Ôm chăn mền, Cố Loan ngơ ngẩn nhìn màn trướng, chỉ một buổi tối, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Không ngờ ngày hôm sau, mẫu thân chưa kịp tiến cung, trong cung truyền tin tức ra trước, hôm qua chạng vạng tối, Long Khánh Đế rơi xuống hồ, mặc dù được thị vệ kịp thời cứu lên, nhưng cũng bị đông lạnh. Long Khánh Đế yên lành hắn đã không muốn lên triều, bây giờ chuyện ra như thế, Long Khánh Đế càng không hề lộ diện trêи triều đình.

Đám đại thần vừa tức Long Khánh Đế tuổi gần bốn mươi còn rơi xuống kẽ nứt băng tuyết giống tiểu hài tử, lại vừa lo lắng, sợ Long Khánh Đế thật sự bị đông lạnh gây nguy hiểm đến tính mạng.

Hoàng bá phụ cưng chiều nàng đã xảy ra chuyện, Cố Loan vừa lo lắng vừa tự trách, luôn cảm thấy nếu như nàng chỉ ra tai họa ngầm băng nứt từ sớm, Long Khánh Đế đã không rớt xuống hồ.

Ngay hôm sau, sau khi Long Khánh Đế xảy ra chuyện, Tiêu lão thái quân muốn vào cung thăm viếng ngoại tôn, thăm viếng không nên mang theo quá nhiều người, Tiêu lão thái quân dự định tự mình đi, là Cố Loan nũng nịu cứng rắn quấn lấy, lẩm bẩm nàng cũng quan tâm hoàng bá phụ, Tiêu lão thái quân mới mang tằng tôn nữ nhỏ nhất đi cùng.

Cố Loan muốn tận mắt xác định tình hình của Long Khánh Đế.

Một già một trẻ ngồi xe ngựa tiến cung.

Nghe nói Tiêu lão thái quân tới, đại thái giám Thạch công công nhiệt tình ra đón, đưa Tiêu lão thái quân, Cố Loan vào hậu điện Càn Thanh Cung, cũng chính là tẩm cung của Long Khánh Đế.

Trong tưởng tượng của Cố Loan, Long Khánh Đế nhất định rất tiều tụy nằm trêи giường, nhưng làm sao nàng cũng không ngờ tới, đi vào nội điện, nhìn thấy Long Khánh Đế ngồi xếp bằng gần cửa sổ trêи giường, tiểu thái giám bưng bàn cờ đi, tiếp theo bày điểm tâm nước trà trêи bàn nhỏ trước mặt Long Khánh Đế. Cách giường không xa, Nhị hoàng tử Triệu Quỳ một thân trường bào màu đỏ, tao nhã lễ phép hành lễ với Tiêu lão thái quân nói: "Tằng ngoại tổ mẫu."

Cố Loan mở to hai mắt nhìn, phát giác Triệu Quỳ nhìn nàng, nàng mới nhanh chóng thu liễm kinh ngạc.

Tiêu lão thái quân cũng rất giật mình, hành lễ xong, hỏi Long Khánh Đế: "Hoàng Thượng bị hàn, tại sao không nằm trêи giường nghỉ ngơi?"

Long Khánh Đế cười nói: "Thân thể trẫm tốt, đông lạnh một chút cũng không ngại, kinh động ngoại tổ mẫu, người mau tới đây ngồi."

Tiêu lão thái quân chống quải trượng, chậm rãi đi đến bên giường.

Lúc bà đi đến, Triệu Quỳ chủ động giúp đỡ một tay.

Tiêu lão thái quân nhìn Triệu Quỳ nhiều một chút, cười nói: "Làm phiền Nhị điện hạ."

Triệu Quỳ nói: "Nên làm."

Phía bên kia, Long Khánh Đế vui mừng cười, nhi tử chịu thân cận với biểu muội, quả nhiên càng ngày càng hiểu chuyện, còn biết hiếu kính tằng ngoại tổ mẫu.

"A Loan cũng tới đây." Long Khánh Đế thân mật nói.

Cố Loan gật gật đầu, Thạch công công muốn ôm nàng, ánh mắt thoáng nhìn Nhị hoàng tử đang đến đây, Thạch công công liền đứng nguyên không nhúc nhích.

Cố Loan chỉ có thể cương cứng thân thể, để Triệu Quỳ bế lên.

Long Khánh Đế cười híp mắt nhìn.

"Đa tạ Nhị điện hạ." Cố Loan nói khẽ, rủ mắt.

Triệu Quỳ chưa kịp nói, Long Khánh Đế đã cười nói: "A Loan gọi Nhị biểu ca, đều là người một nhà, đừng câu nệ."

Cố Loan nhìn về phía Triệu Quỳ.

Triệu Quỳ yên lặng nhìn nàng.

Cố Loan cúi đầu, ngoan ngoãn đổi giọng: "Nhị biểu ca."

Triệu Quỳ nhàn nhạt "ừ", đến sau lưng Long Khánh Đế đứng.

Tiêu lão thái quân lo lắng hỏi thăm thương thế Long Khánh Đế, Cố Loan ngồi quỳ chân bên cạnh tằng tổ mẫu, yên tĩnh ăn bánh ngọt, mai hoa cao (bánh hoa mai) trong cung vừa ngọt vừa thơm, nàng rất thích ăn. Bé gái sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn nà, ăn từng ngụm nhỏ, không phát ra một chút âm thanh, tự nhiên có một loại nhu thuận đáng yêu, nàng không cần nói gì, người chung quanh cũng phải dời ánh mắt đến trêи người nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!