Cố Loan không biết rằng Nguyệt lão có linh thiêng hay không, nhưng nàng cũng không quá nôn nóng. Nàng mới chỉ có năm tuổi mà thôi, Nguyệt lão có khoảng mười năm để chọn giúp nàng cơ mà.
Ngay cả dây lụa đỏ Cố Lan Chi cũng quên treo, Nguyệt lão linh thiêng hay không nàng cũng không để tâm nữa. Cố Lan Chi vốn chẳng tiếc nuối gì, vậy mà sau khi hồi phủ lại thường hay nhớ đến khuôn mặt của Hạ Sơn. Cố Lan Chi luôn cảm thấy Hạ Sơn dường như có một loại tình cảm nào đó với nàng… Nhưng, Hạ Sơn nhỏ hơn nàng tới năm tuổi, làm sao có thể như vậy cơ chứ?
Suy nghĩ miên man mấy ngày, Cố Lan Chi cũng quên chuyện này đi.
Về phần Hạ gia, Hạ Nguyệt đi miếu Nguyệt lão không hề uổng công, chẳng bao lâu sau nàng đã gặp được một mối nhân duyên tốt đẹp.
Hạ Sơn bây giờ là một tiểu binh lính trong cấm quân, người lãnh đạo trực tiếp là Hàn Đô Đầu. Năm nay Hàn Đô Đầu hai mươi hai tuổi, trước đây hắn từng có một mối hôn sự, nhưng sắp đến thời gian thành thân thì nữ tử kia đột nhiên lâm bệnh nặng rồi đi chầu Tây Thiên. Hôn sự là do phụ mẫu quyết, Hàn Đô Đầu gặp nhà gái còn chưa được mấy lần, nên hắn cũng chẳng hề cảm thấy đau lòng.
Ban ngày hắn vẫn huấn luyện một trăm tiểu binh, sau khi hết buổi huấn luyện liền đi uống rượu tìm vui cùng bằng hữu, vô cùng thoải mái.
Hạ Sơn khôi ngô cao lớn, cần cù luyện võ, lại có lòng cầu tiến, nên chẳng bao lâu đã được Hàn Đô Đầu chú ý tới. Hàn Đô Đầu rất quý mến Hạ Sơn, ngày hôm đó khí trời chạng vạng tối, Hàn Đô Đầu gọi Hạ Sơn cùng đi uống rượu, rượu uống được một nửa thì trời bỗng đổ mưa. Hạ Sơn đang định tranh thủ lúc mưa nhỏ thì nhanh chóng về nhà, Hàn Đô Đầu liền cười nói: "Không vội không vội, uống xong ta đưa ngươi trở về."
Xe la của Hàn Đô Đầu dừng ở bên ngoài.
Cứ như vậy, sau khi ăn uống no nê, hai người mới ra khỏi tửu lâu.
Hàn Đô Đầu hơi say, ngồi trong xe cùng Hạ Sơn đông kéo tây kéo. Hạ Sơn về muộn, sợ muội muội ở nhà sẽ lo lắng, khi xe la đã sắp đến Liễu gia thôn, hắn đẩy rèm nhìn ra bên ngoài, thấy trời mưa to như trút nước, trêи con đường đất đầu thôn có một bóng người đang cầm dù, nhìn không rõ là nam hay là nữ. Đợi đến gần, Hạ Sơn chỉ cần nhìn y phục nữ tử phía dưới chiếc dù, cũng nhận ra đó là muội muội của hắn.
"Tiểu Nguyệt!" Hạ Sơn lớn tiếng kêu lên.
Hạ Nguyệt nâng dù lên, nhìn thấy ca ca, nàng cười chạy tới.
Hạ Sơn ra hiệu cho xa phu dừng xe, sau đó nói với Hàn Đô Đầu bên cạnh: "Nhà ta ở ngay gần đây, bây giờ muội muội đã tới đón thì ta cũng xuống ngay chỗ này, đại nhân cũng mau về nhà đi, kẻo nhị lão lại lo lắng."
Hàn Đô Đầu hơi say, mơ hồ đồng ý.
Khi Hạ Sơn vén màn xe lên, Hàn Đô Đầu vô tình liếc nhìn bên ngoài, hắn trông thấy một nông gia tiểu muội mặc áo xanh đứng bên cạnh xe, mười lăm mười sáu tuổi, mặt tròn trắng trẻo, bờ môi hồng hào, cánh tay nhỏ nhắn giơ cao dù đón huynh trưởng. Trời mưa như trút nước, cô nương dưới dù mặt mày thanh tú, mặc dù không tính là vô cùng diễm lệ, nhưng cũng thuần khiết động lòng người.
Hàn Đô Đầu đang say bỗng tỉnh táo ngay lập tức, muốn nhìn lại nhưng màn xe đã rơi xuống.
Xa phu vội vàng quay đầu ngựa đưa Đô Đầu về nhà. Thần trí của Hàn Đô Đầu đã bay theo Hạ Nguyệt, không đi được bao xa, Hàn đô đầu bỗng nhiên vỗ đùi, ra lệnh cho xa phu: "Quay lại liễu gia thôn!"
Thế nên, khi huynh muội Hạ Sơn vừa về nhà không lâu, Hạ Sơn đang định đưa cái đùi gà hắn gói mang về cho muội muội, thì một cỗ xe la dừng trước cửa nhà bọn họ.
Hai huynh muội đứng trong bếp, tò mò nhìn ra bên ngoài.
Hàn Đô Đầu đội mưa xông vào sân, sau đó rẽ hướng, chạy thẳng đến nhà xí của Hạ gia.
Hạ Sơn không nhịn được mà bật cười, giải thích với muội muội: "Đô Đầu uống rượu quá nhiều, nhịn không nổi."
Hạ Nguyệt vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy cái người tên Đô Đầu này cũng lịch sự thật. Mưa lớn như vậy, trêи đường gần như chẳng có ai, hắn cứ đẩy màn đi thẳng ra ngoài thì cũng nào ai biết? Lại còn bô bô chạy đến nhà mình đi nhà xí.
"Muội đi nấu canh gừng, đại ca và Đô Đầu đều uống một chén đi." Hai huynh muội sống nương tựa lẫn nhau, khi còn bé Hạ Nguyệt đã học được cách giặt y phục nấu cơm, bây giờ lại càng trở nên dịu dàng tháo vát, mọi thứ đều lo lắng chu toàn.
Lúc Hàn Đô Đầu đi nhà xí xong quay lại, Hạ Nguyệt đang cắt hành.
Hạ Sơn thuận miệng nói: "Tiểu Nguyệt, tới bái kiến đại nhân."
Hạ Nguyệt "Ai" một tiếng, buông dao xuống, xoa xoa hai tay vào tạp dề, khẽ cười chạy ra chào hỏi.
Toàn thân Hàn Đô Đầu đều nhỏ nước, ướt sũng. Hắn quay lại đây chính là vì muốn ngắm nhìn Hạ Nguyệt, bây giờ người đang ở trước mắt, so với cái nhìn thoáng qua khi nãy trông nàng càng thêm phần trong trẻo và thanh tú. Hàn Đô Đầu nuốt nước miếng, đôi mắt không cách nào rời khỏi khuôn mặt Hạ Nguyệt. Đây chính là sự khác nhau giữa văn nhân và võ phu, văn nhân coi trọng thể diện, võ phu lại thẳng thắn hơn, muốn nhìn thì cứ nhìn!
Hạ Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên!
Hạ Sơn vội mời Hàn Đô Đầu vào trong phòng thay y phục, thân hình hai người tương tự nhau, y phục của hắn cũng có thể cho Hàn Đô Đầu mặc.
Hàn Đô Đầu thay y phục xong, mắt nhìn rèm cửa, hơi do dự một lát rồi hỏi: "Hạ Sơn, muội muội này của ngươi, đã hứa hôn với người ta chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!