"Tiết Doanh Doanh?" Tề Nhạc Nhân gọi thêm tiếng nữa.
Mới đầu cậu cũng không nghĩ là có chuyện bất trắc gì, chỉ cho rằng cô ra chỗ khác đứng một lát, thành ra còn hô những ba lần.
Hành lang vẫn trống rỗng, không một bóng người.
"Đừng gọi nữa, bị nghe thấy đấy." Bác sĩ Lã ngăn cậu lại, sắc mặt anh tái nhợt.
Nghe thấy? Gọi cho cô ấy nghe thấy chứ sao. Tề Nhạc Nhân phải ngơ ra một lúc mới hiểu được, người bác sĩ Lã sợ rằng sẽ "nghe thấy" không phải Tiết Doanh Doanh.
"Tôi nghĩ, hẳn là cô ấy không ở đây." Tô Hòa tiến lên vài bước, dừng ở nơi Tiết Doanh Doanh vừa đứng. Ở đây không có lối rẽ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cô ấy không thể bỗng nhiên muốn đi đâu được. Vậy nên, nhất định có chuyện gì đó mà họ không biết.
Sự biến mất kỳ lạ của Tiết Doanh Doanh khiến ba người còn lại như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình. Rõ ràng là chỉ vài giây trước thôi, Tiết Doanh Doanh còn đi theo họ, nhưng giờ, cô ấy biến mất mà không để lại chút dấu tích nào.
Cổ họng Tề Nhạc Nhân như có gì nghẹn cứng lại, giọng cậu khàn khàn: "Chúng ta tìm quanh đây xem, biết đâu cô ấy chỉ rời đi một lát…"
Đến chính cậu cũng không tin nổi lời này. Nhưng giữa cái thời khắc quái dị này, cả bác sĩ Lã và Tô Hòa chẳng biết làm gì khác ngoài gật đầu.
Ba người lặng lẽ đi tìm Tiết Doanh Doanh, lúc vòng về khu hành lang hình chữ hồi, Tề Nhạc Nhân lại nhìn thoáng qua bảng điện tử ở sảnh tầng một, vẫn là 04:13, không hề thay đổi.
"Hình như có sương mù?" Tề Nhạc Nhân nghe thấy bác sĩ Lã nói ở sau lưng mình.
Cậu nhìn chăm chú về phía đại sảnh, trong không khi dường như vẩn vơ một màn sương mỏng manh, vắt hờ hững giữa không trung, mang đến cảm giác lạnh lẽo bất tường.
"Sương mù từ ngoài bay vào sao?" Tô Hòa nhẹ giọng nói, "Không ổn rồi…"
Đúng vậy, ai mà biết những bóng ma quỷ dị phía ngoài có nương vào màn sương để len vào không chứ.
Sẽ có sự kiện nào đó xảy ra vào lúc 4 giờ 13 phút, nhưng là sự kiện gì mới được?
Ba người đi khắp một vòng nhưng không thấy Tiết Doanh Doanh, vậy nên họ quay lại bể cá vàng để kiếm manh mối. Nhưng khi cả ba vòng qua hành lang để về nơi đó, thì số cá bị đạp nát trên sàn… chỉ còn hai.
Đồng tử cậu rụt lại. Tề Nhạc Nhân nhìn chằm chằm vào nơi đáng lẽ còn nằm con cá thứ ba, nhưng ở đó hoàn toàn sạch bóc, như thể không hề có chuyện gì xảy ra.
Cậu vụt quay đầu lại. Tô Hòa cũng thấy sự thay đổi của số cá trên sàn, anh đưa mắt sang, đón lại ánh nhìn đầy kinh ngạc của Nhạc Nhân.
Như thể nghĩ ra điều gì, cả hai cùng quay về phía bác sĩ Lã, nhưng anh ta đã biến mất tự bao giờ!
Cảm giác lạnh toát chạy dọc từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu, năm giác quan như bị đám sương mù nhàn nhạt nuốt chửng, khiến đầu óc trở nên ù ì, chỉ còn cảm giác sợ hãi thôi thúc bộ não phải suy nghĩ.
"Bác sĩ Lã?" Tề Nhạc Nhân đi về sau vài bước, gọi nhỏ.
Hành lang yên ắng, chỉ có tiếng cậu vang vọng rồi tan vào không gian.
Tô Hòa trầm mặc nhìn hai con cá trên sàn, rơi vào trầm tư.
"Ban đầu, có bốn con."
Giọng nói của hắn khiến Tề Nhạc Nhân tỉnh táo lại, dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo, vẻ yếu ớt trên gương mặt tái nhợt của Tô Hòa che khuất sự tuấn mỹ của hắn: "Sau đó, Tiết Doanh Doanh biến mất, chỉ còn ba con. Kế đó là bác sĩ Lã."
"Ý anh là, chúng ám chỉ chúng ta?" Tề Nhạc Nhân hỏi.
Tô Hòa lắc đầu: "Tôi không biết, có lẽ đi thêm vòng nữa, ngay cả tôi cũng biến mất."
Tề Nhạc Nhân muốn nở một nụ cười khổ, nhưng khóe miệng cậu lại cứng ngắc: "Có lẽ người biến mất là tôi."
Những người biến mất còn sống hay không, họ đang ở nơi nào… Tề Nhạc Nhân cảm thấy, sợi dây thần kinh vốn được coi là dẻo dai của mình đã bị cái chốn quỷ dị này kéo căng đến sắp đứt đến nơi, nhìn đâu cũng giật mình hoảng hốt, lo này lo nọ.
Tô Hòa nhìn lũ cá vàng, giọng điệu có chút âm u: "Có lẽ trong mắt họ, người biến mất là chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!