"Này… cậu không sao chứ?" Thấy Tề Nhạc Nhân ngồi ngơ ngẩn trên sàn, bác sĩ Lã bước qua, khẽ vỗ vào vai cậu.
Cái vỗ vai đó khiến Tề Nhạc Nhân giật bắn, cậu run lẩy bẩy, nhìn dáo dác xung quanh đầy sợ hãi như chưa kịp hồi hồn. Thấy thế, bác sĩ Lã cũng sợ bèn dịu giọng: "Cậu không sao chứ?"
Mãi đến giờ, Tề Nhạc Nhân mới bình tĩnh lại, cảm giác chới với khi nhảy lầu và những gì vừa chứng kiến khiến cậu chìm vào trạng thái cực kỳ căng thẳng, giống như chỉ cần bước thêm một bước là sẽ hẫng chân, rơi vào vực thẳm.
Thấy ba người kia nhìn cậu đầy lo lắng, Tề Nhạc Nhân cất lời, mặt vẫn trắng bệch: "Rời khỏi chỗ này đã."
Bốn người đi về hướng cầu thang, theo chân bác sĩ Lã tới một văn phòng yên tĩnh. Tô Hòa rót cho cậu một ly nước ấm rồi ngồi xuống đối diện, hỏi thẳng: "Cậu nhìn thấy gì?"
Tề Nhạc Nhân vụt ngẩng đầu thì gặp phải gương mặt tuấn mĩ đến cùng cực của Tô Hòa, cậu bỗng nhiên chẳng biết nói sao.
"Rất nhiều…." Tề Nhạc Nhân cố gắng lựa từ, Tô Hòa không hỏi dồn dập mà nhìn cậu đầy ôn hòa, kiên nhẫn chờ cho đến khi cậu đủ tỉnh táo để kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Tề Nhạc Nhân hít sâu một hơi rồi miêu tả điều đáng sợ mình vừa trông thấy: "Rất nhiều bóng ma. Đứng chen chúc trên mặt đất. Sau khi tôi rơi xuống, chúng ngẩng đầu lên nhìn tôi… Nụ cười đó, rất quỷ dị, rất kinh khủng, tựa như biết rằng tôi chắc chắn sẽ trở thành một thứ như chúng."
"Không sao, không sao nữa rồi." Tô Hòa trùm tay mình lên tay cậu, an ủi.
Có lẽ vì giọng nói quá đỗi dịu dàng của Tô Hòa có khả năng giúp người ta bình tâm, cuối cùng, Tề Nhạc Nhân cũng trút được hình ảnh kinh sợ đó khỏi tâm trí mình để thuật lại tường tận mọi chuyện: "Anh không thấy kỳ lạ sao? Rõ ràng là tôi đã rơi xuống, vậy mà còn có thể xuất hiện trên sân thượng một cách lành lặn."
Tô Hòa mỉm cười: "Cũng có chút, nhưng so với sự an toàn của cậu, chuyện đó không quan trọng. Cám ơn cậu đã cứu tôi."
Tề Nhạc Nhân nhìn hắn đầy kinh ngạc, không hiểu sao, vành tai cậu có chút nóng.
Mãi đến khi Tô Hòa và bác sĩ Lã cùng nhau bàn luận về nguồn gốc của sương mù, Tề Nhạc Nhân mới thoát khỏi cái trạng thái mơ màng khi bị tấn công bằng ngoại hình quá đỗi xuất sắc của người thanh niên nọ. Cậu thầm tự thấy may mắn khi mình là trai thẳng; chỉ cần hơi cong cong chút thôi, khéo đã không kìm lòng nổi. Xem Tiết Doanh Doanh mà coi, cô đã hoàn toàn quên mất thằng bạn trai cũ khốn nạn, giờ chỉ mải mê ngồi chống cằm mơ màng ngắm soái ca.
"Khụ, ấy là nhờ thẻ kỹ năng." Để che đi cảm giác ngượng nghịu khi nãy, Tề Nhạc Nhân chủ động nhắc tới khe thẻ và thẻ kỹ năng.
"Tôi cũng có một cái, không hữu ích lắm, có thể tăng may mắn." Bác sĩ Lã nói.
Tiết Doanh Doanh có chút bồn chồn, không biết có nên nhắc tới cái thẻ của mình không, cô không muốn để lộ cái chuyện đáng mất mặt đó trước anh chàng mình thích, cuối cùng, đành nói qua quýt: "Thẻ của tôi giúp cường hóa sức mạnh khi phải chịu cơn đau mất máu."
"Mọi người đều có sao?" Tô Hòa nhìn ba người đầy kinh ngạc, rồi cười khổ, "Tôi thì không…"
"Không sao, không sao. Tôi nghĩ cái này phải đạt được thành tựu hoặc là hoàn thành nhiệm vụ nhánh nào đó. Mới có mấy tiếng trôi qua, khéo chút nữa anh lại đạt được ấy chứ." – bác sĩ Lã an ủi.
"Giờ chúng ta nên làm gì đây?" Tề Nhạc Nhân hỏi, "Tìm kiếm những người còn sống sao?"
"Chẳng lẽ chỉ có mỗi chúng ta đi vào cái chỗ quỷ quái này?" Tiết Doanh Doanh lo lắng.
"Trước mắt đã có ít nhất sáu nạn nhân, thêm hung thủ và bốn chúng ta, cả thảy có mười một người. E rằng con số không chỉ dừng ở đó." Tô Hòa hơi cau mày, "Nhiệm vụ yêu cầu phải sống đến hừng đông… Giờ đã tối, còn khoảng 12 tiếng nữa trời sẽ sáng. Mọi người đã có dự tính gì chưa?"
Ba người còn lại nhìn nhau, không biết nên đưa ra ý kiến gì.
Bác sĩ Lã trầm mặc một hồi, sau mới do dự nói: "Tôi muốn tới kho máu."
"Kho máu?"
"Ừm, hiện giờ đã có thể khẳng định rằng máu người có ảnh hưởng tới ma. Vừa có thể khiến chúng bị thực thể hóa, cũng có một ít khả năng tấn công. Lũ ma có vẻ sợ máu, tuy rằng không biết vì sao… tôi muốn thử xem, nếu huyết tương có hiệu quả gì chí ít, khoảng thời gian nửa đêm về sáng chúng ta không cần lấy máu của mình nữa." Bác sĩ Lã thận trọng nói.
"Vậy nên lúc ở trên sân thượng, cậu mới bảo tôi dùng máu phải không? Xin lỗi, lúc đó tôi chưa hiểu ý." Tô Hòa nói, rồi nhìn về phía Tề Nhạc Nhân đầy áy náy: "Lưỡi cậu còn đau không? Nãy tôi thấy cậu phun nhiều máu lắm."
"Không sao, sau khi load, vết thương đã biến mất." Bị người ta nhìn chăm chú bàng ánh mắt dịu dàng như thế đúng là áp lực, Tề Nhạc Nhân vội vàng giải thích.
"Vậy thì tốt quá." Tô Hòa mỉm cười nói, "Tốt quá…"
Trời đã tối đen, may mà bệnh viện lúc nào cũng sáng choang. Đoàn người của Tề Nhạc Nhân rời khỏi phòng họp rồi đi về phía kho máu.
"Kỹ năng của tôi sắp hết hiệu lực rồi. Chắc chỉ chống được tới kho máu." Bác sĩ Lã có chút bất an.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!