Chương 4: Bệnh Viện Nhân Dân Số 1 Thành Phố X [7+8]

Lại có thêm một nạn nhân.

Đợi đến khi tỉnh táo lại, Tề Nhạc Nhân đã đứng ở hành lang gần khoa sản, mồ hôi lạnh đầm đìa.

"Tề Nhạc Nhân?" Một bóng người rón rén thò đầu ra, thấy cậu thì có chút sửng sốt, "Cậu còn sống à?"

"Có ai lại đi rủa người khác như anh không?" Thấy bác sĩ Lã bình yên vô sự, Tề Nhạc Nhân mới cảm thấy kiên định hơn, giống như được quay về thực tại.

Bác sĩ Lã chạy ra khỏi phòng, quét cậu từ trên xuống dưới: "Cậu ổn không?"

"Không có việc gì…" Tề Nhạc Nhân cúi xuống nhìn mình, quần áo không còn vết máu, tay áo bên phải từng bị cắt đứt trước khi load cũng đã "dài ra", không có chút dấu vết nào chứng minh rằng cậu vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Vài phút trôi qua mà như cả đời người.

Bác sĩ Lã nhìn cậu đầy sửng sốt: "Tên sát nhân đâu? Cậu giết gã rồi à?"

"…Không, gặp may nên trốn được." Tề Nhạc Nhân bóp trán, do dự một hồi rồi quyết định nói về thẻ kỹ năng, "Thực ra là tôi có một thẻ kỹ năng, lúc nguy cấp có thể sử dụng."

"Đi vào rồi nói sau, ở hành lang không an toàn." Bác sĩ Lã kéo Tề Nhạc Nhân vào phòng, Tiết Doanh Doanh tựa vào giường bệnh, sắc mặt tái nhợt nhưng lại khá tỉnh táo, thấy Tề Nhạc Nhân liền sáng mắt lên: "Anh Tề, anh không sao chứ? Bác sĩ Lã nói rằng anh gặp phải tên giết người, tôi lo quá."

Tề Nhạc Nhân cười khổ một chút rồi kể lại những chuyện vừa xảy ra, bao gồm cả thẻ kỹ năng của mình. Sau bao hoang mang lo sợ mới tìm lại được sự sống, cậu đột nhiên nhận ra, tin người khác nhiều một chút không phải chuyện xấu. Giờ bọn họ chỉ có ba người, đều là người thường, muốn đương đầu với tên sát nhân chắc hẳn sẽ phải dùng những biện pháp đặc biệt.

Tiết Doanh Doanh nghe xong bèn trầm ngâm nói: "Thực ra, lúc nãy tôi cũng lấy được một tấm thẻ kỹ năng."

Bác sĩ Lã liếc nhìn cô một cái, có chút chột dạ: "Tôi cũng…"

"…." Ra là ai cũng có sao?! Tề Nhạc Nhâm thầm rít gào.

Tiết Doanh Doanh thẳng thắn đưa tấm thẻ của mình cho hai người xem:

[Thanh xuân nhuốm máu][thẻ kỹ năng cố định]: Khi phải trải qua nỗi đau mất máu, người sở hữu tấm thẻ này sẽ bùng nổ một sức mạnh phi thường. Hãy chiến đấu như một vị chiến sĩ! Tuổi trẻ là phải ngông cuồng như thế!

"Sau khi sảy thai, tôi nhận được một thành tựu, đây là phần thưởng. May nhờ có nó mà tôi mới hồi sức lại được." Tiết Doanh Doanh cắm nó vào khe thẻ.

Tề Nhạc Nhân cảm thấy, kỹ năng này như đang trào phúng mấy tác phẩm đầy "đau đớn" khi chỉ toàn viết về những tình tiết sảy thai, phá thai của các cô gái trẻ… Nhưng quả thực là nó rất thực dụng, chỉ cần cắt tí máu là sẽ bùng nổ, quả là "thần thánh", thực dụng hơn cái đại pháp SL của cậu không biết bao nhiêu lần.

Nhưng để một cô nàng vừa sảy thai đi làm MT có ổn không … (Mid

-Tank = làm bao cát, kháng quái ở cực ly trung bình)

"Kỹ năng của tôi bình thường lắm, giúp tăng vận may… Chắc vì từ nhỏ đến giờ hay gặp may nên mới nhận được phần thưởng này." Bác sĩ Lã nói.

Giọng Tề Nhạc Nhân có chút ai oán: "Có phải anh thường trúng xổ số, chơi game thì được thẻ bài hiếm, cúi đầu đi đường còn nhặt được tiền?"

"…Cũng không hẳn, tôi ít khi mua xổ số." Bác sĩ Lã nói, "Nhưng chơi game thẻ bài đúng là may, hay rút trúng trận doanh châu Âu."

Tề Nhạc Nhân – cấp độ may mắn E, thường xuyên phải làm tù trưởng của bộ lạc châu Phi – trầm mặc.

Sau khi thương lượng một hồi, cả ba quyết định mạo hiểm rời khỏi phòng. Trời sắp tối, nếu không tìm được đồ ăn và cách để đối phó ma thì càng về sau, họ sẽ càng nguy hiểm.

"Dù sao thì tên sát nhân cũng chỉ có một, hai tòa nhà lớn như vậy, gặp được nhau đâu phải chuyện đơn giản, nhỉ?" Tiết Doanh Doanh đầy lạc quan. Xem chừng dây thần kinh của cô rất cứng, cũng can đảm nữa. Ấn tượng của Tề Nhạc Nhân về cô đã từ "nữ thanh niên thất tình, uy hiếp bạn trai cũ trên xe buýt" thành "nàng men lì dám ở lại căn phòng có ma sau khi gặp ma".

Câu nói của cô chọc trúng chỗ đau của Tề Nhạc Nhân, vậy nên cậu chỉ thoáng giật giật môi mà không tiếp lời.

"Chắc không sao đâu… Sau khi Tề Nhạc Nhân gặp phải gã, tôi liền bật kỹ năng. Chúng ta được buff thêm may mắn, tỷ lệ gặp gã là rất thấp. Kỹ năng sẽ duy trì trong 75 phút nữa, thời gian CD là 3 giờ." Bác sĩ Lã nói.

Nghe vậy, Tề Nhạc Nhân và Tiết Doanh Doanh cùng thở phào, ba người yên tâm rời khỏi phòng nạo phá thai.

Tiết Doanh Doanh vẫn mệt, nhưng có thể đi lại bình thường. Cô đề nghị đi tìm cái ăn trước đã. Tề Nhạc Nhân và bác sĩ Lã có chút ngại ngùng, vốn hai người định lấy vũ khí xong thì đi kiếm thức ăn, ai ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thành ra quên béng đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!