Chương 24: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [15+16]

Sau khi gặp được Lục Hữu Hân, vận may của Tề Nhạc Nhân khá hơn hẳn, chí ít là trên đường đi, họ không gặp phải hồn ma nào. Dù Aisha cảm thấy vô cùng buồn rầu trước sự nhiệt mình của Lục Hữu Hân, nhưng cô bé biết mình không thể đắc tội ả nên đành nhịn sự quấy rầy của người này.

Địa cung rất lớn, đi mãi rồi Tề Nhạc Nhân mới thấy được đoạn địa hình quen quen. Cậu lục lại cái bản đồ trong trí nhớ rồi quay sang nói với Lục Hữu Hân: "Đi thẳng về trước sẽ thấy một điện phủ, khoảng chừng ở trung tâm địa cung, cô muốn qua xem không?"

Lục Hữu Hân đang bận quấn lấy Aisha, huênh hoang kể chuyện mình từng chiến đấu nghẹt thở với quỷ ăn thịt người ở dưới cống một thành phố bỏ hoang như thế nào, nghe Tề Nhạc Nhân hỏi, ả đáp lại với điệu rất tùy tiện: "Ờ, qua đó xem đi."

Nói xong rồi, cô ả đột nhiên nhớ ra điều gì bèn quay sang nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi: "Cái bản đồ tao cho mày xem làm gì có chỗ đấy? Sau vụ kia mày lại cởi được phong ấn cho tòa tháp nào à?"

Cô nàng của cẩn thận đấy. Tề Nhạc Nhân giải thích: "Ờ, cũng may là tôi kiếm thêm được tòa tháp nữa."

"Ha hả, quả nhiên mày biết chỗ có mấy tòa tháp. To gan lớn mật thật, dám lừa tao cơ đấy, mày cũng chán sống rồi." Lục Hữu Hân nghiến răng nghiến lợi mà cười, nhả giọng lạnh lùng.

"……"

"Mà thôi không sao. Màn diễn chính ở đây cơ mà. Ha, vừa nghĩ đến chuyện được ở chung với nhiều người đẹp, tao lại hưng phấn." Ả cười hì hì, nhưng thể cái kẻ vừa giở giọng uy hiếp chẳng phải mình.

Thế nhưng, bao hưng phấn của Lục Hữu Hân đều chuyển thành kinh hãi khi đặt chân vào điện phủ. Nơi này được vây lấy bởi mạch nước ngầm, xếp vòng quanh đấy là những quan tài sừng sững, mang hình dáng của người khổng hồ. Trên thềm đá đã có bóng dáng mấy người tới trước.

Từ xa xa, Tề Nhạc Nhân đã nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, cậu vội vàng hô lên: "Nữ…Ninh Chu!"

Nữ thần đang khoanh tay, đứng tựa vào một bức tượng, nghe thấy tiếng, cô quay sang gật đầu với Tề Nhạc Nhân, nhưng khi thấy Lục Hữu Hân thì lại bất giác nhíu mày.

Lục Hữu Hân đột nhiên chạy một mạch tới trước mặt Ninh Chu, ngơ ra nhìn cô một chốc, ả cất tiếng hỏi với cái điệu như thể gặp phải chuyện gì kỳ quặc lắm: "Ninh Chu?"

Tề Nhạc Nhân chỉ muốn chửi cái đệch, ôi thôi xong, chẳng nhẽ con dở này thích nữ thần nhà cậu à?! Trinh tiết của nữ thần đang gặp nguy hiểm! Không, không, không, cậu thề sẽ liều chết bảo vệ trinh tiết của nữ thần! Giúp nữ thần tránh xa sự quấy rối của ả biến thái này!

Tuy nhiên, cậu còn chưa kịp nói gì mà Lục Hữu Hân đã cười phá lên như điên dại: "Ha ha ha ha ha ha Ninh Chu, mày…"

"Lăn." Ninh Chu đột nhiên mở miệng, nét mặt lạnh lùng, chất giọng vừa trầm, vừa êm lại ngập trần sát khí.

Tề Nhạc Nhân há hốc mồm. Nữ thần nói kìa, nữ thần nói rồi cơ đấy! Giọng nữ thần hay quá! Ơ, sao Lục Hữu Hân lại lăn thật thế kia?!

Lục Hữu Hân lăn lộc cộc xuống bậc thang rồi đáp đất với một tư thế thảm thê khỏi nói. Ả đỡ eo, nhe răng trợn mắt mà lồm cồm bò lên: "Được rồi, được rồi, tao câm. Mày đừng dùng cái chiêu đó chớ? Lỡ như bảo tao bởi, chẳng nhẽ tao phải ở truồng thật à? Úi chà, nghe thế thì chiêu này cũng được đấy, bán tao cái thẻ đấy nhá?"

Dường như nghĩ được cái phương pháp sử dụng tuyệt diệu nào, Lục Hữu Hân hỏi lại với giọng hào hứng hết biết.

Ninh Chu chỉ lừ mắt nhìn cô ả, không đáp lại câu nào nữa.

Tề Nhạc Nhân mải mê bàng hoàng trong hai sự thật bất ngờ mà cậu vừa nhận ra: hình như nữ thần nói được chứ không có câm, và hình như cô ấy còn biết dùng ngôn linh nữa (1). Mãi đến khi cô nhóc Elllie vui sướng chạy xuống bậc thang, nhào vào lòng Aisha cậu mới bình tĩnh lại: "Chị! May quá, chị không sao!"

Hai chị em khóc nấc lên khi được trùng phùng nữa chốn hiểm nguy này.

[Người chơi Tề Nhạc Nhân hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh: tìm Aisha]

[Phần thưởng: 10 ngày sống sót, 1 lần rút thăm ngẫu nhiên]

Tề Nhạc Nhân quyết định rút thăm ngay, giữa cái nơi đầy rẫy nguy hiểm này, rút được cái gì tốt cái đó.

[Răng này có độc] đây là một chiếc răng giả thần kỳ, sau khi trang bị chỉ cần cắn bừa một cái, bạn có thể tự giết chết mình. Bạn bảo cái thứ này chẳng có ích cái mịe gì cả? Bạn có thể lắp nó vào mồm kẻ địch nha! Bạn bảo bạn đéo làm được thế? Ha ha, bản thân không làm được mà lại đi trách tôi à? Số lần sử dụng còn lại: 1/1

"…." Tề Nhạc Nhân cảm thấy như có ngụm máu nghẹn cứng nơi cổ họng. Giờ cậu đã hiểu vì sao bác sĩ Lã đi bâng quơ mà cũng nhặt được thẻ bài rồi, ấy là vì có những thẻ vô dụng vkl! Cậu tự an ủi trong lòng, chí ít thì cái này cũng có ích với mình, lỡ như bị trói thì còn tự sát được. Còn nếu người khác rút phải vật phẩm này, không biết người ta tuyệt vọng nhường nào…..

Dù sao thì cũng không tốn khe thẻ. Tề Nhạc Nhân quyết định chạy ra một góc để lắp. Hừm, có vẻ chắc đấy. Lắp xong, cậu không kìm lòng được, đưa lưỡi liếm liếm cái răng giả đang nằm ở tít trong, thực lòng cũng muốn cắn phập một cái xem sao…. Không, phải nhịn, lỡ nhịn không được là thăng thiên luôn đấy.

Tề Nhạc Nhân lén lắp răng xong, vừa quay người lại thì thấy nữ thần yên lặng nhìn mình nãy giờ.

Ôi mẹ ơi…. xấu hổ chết mất! Không biết nữ thần có thấy gì không? Nãy mình còn ngoác miệng để nhét răng vào. Nhỡ nữ thần tưởng mình xỉa răng thì sao?! Tề Nhạc Nhân chẳng còn đủ bình tĩnh để lại gần nữ thần như chưa có việc gì xảy ra nữa, nên cậu đành lặng lẽ lại gần Diệp Hiệp. Cô nàng đứng trầm tư giữa hai bức tượng khổng lồ.

"Cô đến đây từ bao giờ thế?" Tề Nhạc Nhân hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!