Chương 23: Hiến Tế Nữ Phù Thủy [13+14]

Được người thương ôm siết, Tề Nhạc Nhân hưng phấn tới độ không nói nên lời, run run hồi lâu mới dám dồn hết can đảm để vỗ vỗ lưng nữ thần.

Nữ thần nới lỏng vòng tay, nhìn sắc mặt cậu đầy lo lắng.

Tề Nhạc Nhân bị đôi mắt xanh mỹ lệ kia mê hoặc hoàn toàn, cậu ngây ngốc nhìn vào khung cửa sổ trong trẻo như lưu ly ấy, tự thấy bóng hình mình phản chiếu qua nó: mặt mũi trắng bệch, người ướt đẫm, run lẩy bẩy như con chim ngơ ngác sẩy chân xuống nước.

Có lẽ bởi nom cậu thê thảm quá, nữ thần cẩn thận khoác áo cho cậu, ôm lấy cậu, đi sâu vào trong hang.

Tề Nhạc Nhân – bị ngự tỷ ôm công chúa: "…"

Mất mặt quá, tốt nhất là cứ che mặt đi.

Khi bị bộ Xương Rồng đuổi giết, cậu từng thấy đoạn đường này như vô cùng vô tận, thế nhưng giờ lại tiếc sao nó ngắn quá, chẳng mấy chốc mà nữ thần đã dừng bước. Ngượng ngùng nên Tề Nhạc Nhân phải che mặt giả bộ ngủ, cậu lén nhìn qua kẽ tay thì đụng trúng ánh mắt của nữ thần, khựng lại một chút, cậu vội vàng khép tay lại.

Mất mặt quá, mất mặt quá. Lúc biến về làm con trai rồi, sao có thể đối mặt với cái "kỉ niệm" này đây?!

Hai người đi vào khu vực sâu phía trong. Tề Nhạc Nhân được thả xuống đất. Cậu quấn áo khoác dày, chân run lẩy bẩy, cóng tới độ không đứng nổi. Nữ thần rút củi từ trong balo ra để nhóm lửa, chung quanh rốt cuộc cũng ấm dần lên. Tề Nhạc Nhân thở phào, dịch tới gần nguồn ấm, đưa tay hơ trên lửa để xua đi cái giá.

Nữ thần ngồi xuống bên cạnh, kéo tay cậu qua để bôi thuốc.

Vụ giãy giụa bò lên bờ khi nãy khiến bàn tay trầy trụa của cậu vẫn lạnh băng, tay của cô ấy lại thực ấm. Cô chau mày, dùng cồn rửa sạch vết thương một cách tỉ mỉ. Cơn xót của cồn khiến Tề Nhạc Nhân gào lên thảm thiết, định rụt tay lại nhưng nữ thần đã túm chặt lấy nó. Cô lạnh lùng nhổ hết đám đá mạt khỏi phần thịt, đau đến độ nước mắt cậu chỉ muốn trào ra, cố hãm lại cũng chỉ vì không muốn bẽ mặt trước người ấy.

Có vẻ như cái vẻ mặt táo bón này của cậu khiến nữ thần rủ lòng thương, cô chần chờ một chút, rồi gượng gạo vươn tay ra xoa đầu cậu cổ vũ. Bị Tề Nhạc Nhân quăng cho ánh nhìn ngạc nhiên thì vội vàng rụt lại, tiếp tục lau vết thương cho cậu.

Xây xát ở hai tay đã được rửa sạch sẽ, bôi thuốc, quấn băng. Ngay cả vết thương trên trán lúc ngã vật ra để tránh cú đánh lén của Anna cũng được chăm sóc cẩn thận. Tề Nhạc Nhân sờ sờ lớp băng trên đầu, khen nức nở: "Nữ thần băng bó tốt quá!"

Gương mặt nữ thần ửng lên dưới ảnh lửa bập bùng, cô không nói gì.

Tề Nhạc Nhân lại bắt đầu nghĩ miên man. Nữ thần xử lý thoăn thoắt thế này, hẳn trước đây từng trải qua không biết bao khó khăn đau khổ, từng bị thương không biết bao nhiêu lần. Càng nghĩ càng thấy đau lòng, ánh mắt cậu nhìn nữ thần cũng càng trìu mến.

Con chim đen đã bay trở lại. Nó như có khả năng tự lần theo dấu chủ nhân, đường xá vòng vèo thế mà cũng về bên cô ấy được. Thấy Tề Nhạc Nhân thê thảm thế kia, nó tốt lòng không trào phúng câu nào, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu, đậu bên cọ cọ mặt cậu.

Bỗng nhiên được nó ưu ái thế, Tề Nhạc Nhân có chút hốt hoảng. Vụ này còn sững sờ hơn cả chuyện nữ thần ôm mình ấy chứ!

May mà nó không tỏ ra đáng yêu lâu lắm, chẳng mấy chốc đã bay lại bên nữ thần. Tề Nhạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, được con chim này tỏ vẻ thân thiết còn sượng sùng hơn cả việc bị nó tỏ vẻ trào phúng. Cậu đúng là quen làm M rồi mà….

Lửa trại bập bùng, Tề Nhạc Nhân cảm thấy ấm hơn nhiều. Cậu đón lấy nước từ tay nữ thần, uống một ngụm. Dòng nước ấm áp xua đi cái lạnh giá trong dạ dày, cậu thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Nữ thần ngồi sau lưng Tề Nhạc Nhân, cầm khăn lau tóc cho cậu. Tề Nhạc Nhân bưng nước, ngoan ngoãn ngồi yên, lòng cảm khái: nữ thần nom thì lạnh lùng, cơ mà thực chất lại dịu dàng quá.

Giữa lúc được lau tóc, cái đầu của Tề Nhạc Nhân miên man đủ thứ thắc mắc: nào là không biết năm nay nữ thần bao tuổi, rồi chẳng hiểu tại sao mà nãy giờ nữ thần không nói câu nào…. Đúng rồi, mình còn chưa biết tên nữ thần mà.

"Nãy cô hứa sẽ cho tôi biết tên!" Tề Nhạc Nhân đột nhiên mở miệng.

Người ngồi sau dừng hành động của mình lại, im lặng, rồi tiếp tục dịu dàng lau khô mái tóc ẩm ướt.

Tề Nhạc Nhân không khỏi thấp thỏm, bồn chồn. Cậu không biết làm sao để vờ như mình chưa từng thốt ra câu đó.

Tóc được lau khô cẩn thận, được chuốt lại từ đầu tới đuôi, những lọn còn ẩm được xếp ngay ngắn, xõa xuống vai. Nữ thần cất khăn và lược đi, ngồi cạnh cậu, cầm lấy đôi bàn tay còn quấn băng của cậu, nhẹ nhàng viết tên mình vào lòng bàn tay – Ninh Chu.

Nữ thần, người đã đẹp, tên cũng đẹp! Tề Nhạc Nhân thành fan cuồng của nữ thần luôn rồi, giờ trong óc chỉ ngập tràn "nữ thần của mình cái gì cũng tốt". Khéo giờ cô ấy tên Lư Đản, cậu cũng sẽ cảm thấy đáng yêu cực.

"Ninh Chu…" Tề Nhạc Nhân thì thào, rồi nở một nụ cười rạng rỡ, "Tôi là Tề Nhạc Nhân, hình như tôi từng nói rồi nhỉ."

Ninh Chu gật đầu, gương mặt tuyệt mỹ, lạnh lùng chợt lóe lên ý cười nhàn nhạt.

Nữ thần, nữ thần cười với mình kìa! Đời này sống không uổng! Tề Nhạc Nhân hưng phấn tới độ không kìm lại được cảm xúc nữa, chớp chớp mắt điên cuồng với nữ thần để bày tỏ tình yêu. Dường như đã thu được "tín hiệu yêu thương" của cậu, nữ thần thẹn thùng, lỗ tai đỏ ửng, mắt liếc đi không dám nhìn vào cậu.

Đáng yêu quá! Chân dài, xinh đẹp, mạnh mẽ, cao lãnh, ngự tỉ, thế nhưng thực chất lại dễ thẹn thùng! Thiết lập dễ cưng này sao cậu hold nổi!

Lửa nhiệt tình cháy hừng hực, Tề hạc Nhân cảm thấy sức mạnh cuồn cuộn chảy trong cơ thể, giờ có phải đối đầu với bộ xương rồng kia một lần nữa cũng không sợ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!