Chương 16: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [7+8]

Bởi chuyện ngoài ý muốn khi nãy nên Tề Nhạc Nhân không qua nhà bác sĩ Lã nữa, mà quyết định đi về hướng nhà nghỉ Tô Hòa đang ở, chẳng mấy chốc mà đến nơi.

May rằng hắn ở đó, bác sĩ Lã cũng thế. Anh ta đang hào hứng khoe tấm thẻ vật phẩm mình vừa nhặt được: [Ở đây có wifi miễn phí] Đây là một đạo cụ thần kỳ, mọi người đều cảm thấy nó thân thuộc và cứ thế mà vây quanh. Đương nhiên, chỉ cần nó hoạt động bình thường, không ai thắc mắc chuyện nó xuất hiện như thế nào, họ sẽ tự động lơ đi điểm phát, và quên luôn người giữ đạo cụ này, chỉ chăm chú vào việc/ điện thoại của mình.

Khi người sử dụng đạo cụ rời đi một khoảng nhất định, mọi người sẽ muốn tìm được người đó. Chỉ cần sử dụng thứ này, thiện cảm của NPC và người chơi sẽ tăng lên một độ nhất định. [Thời gian sử dụng: còn 88 tiếng]

"Lúc ra ngoài, tôi thấy ở góc tường có thứ gì nhìn giống thẻ bèn nhặt lên. Không biết ai làm rơi." Bác sĩ Lã giật lại thứ đó từ tay Tề Nhạc Nhân, vui vẻ cắm vào khe.

Tề Nhạc Nhân bất giác nhích lại gần bác sĩ Lã một bước, quên ráo mình định nói gì với anh ta, thay vào đó lại kể với Tô Hòa chuyện khi nãy.

Tô Hòa kiên nhẫn nghe hết câu chuyện, suy tư một chốc rồi bảo: "Đây hiển nhiên là nhiệm vụ ở thế giới Ác Mộng. Dựa vào nội dung này, tôi nghi ngờ nó có liên quan đến tín ngưỡng thờ Ác Ma."

"Hở? Ác Ma?" bác sĩ Lã run run, nhìn về phía Tề Nhạc Nhân với vẻ thương hại.

Tiếc là, có lẽ bởi công năng của tấm thẻ, chẳng ai để ý đến anh.

"Hiến tế nữ phù thủy, nghe có vẻ như là hiến tế cho Ác Ma, để được bảo vệ hoặc ban sức mạnh. Cậu nói, hẳn không chỉ mình cậu nhận được nhiệm vụ này, vậy có lẽ đây là nhiệm vụ nhiều người. Như thế thì rất dễ xảy ra xung đột, điều này thực bất lợi cho người mới." Tô Hòa phân tích.

"Tôi biết…" Tề Nhạc Nhân cười khổ, "Dù đánh không thắng, thì chỉ cần đại pháp SL không trong thời gian CD, tôi có thể liều mạng. Lần thanh toán tên sát nhân ở tân thủ thôn khiến tôi nảy ra một ý, chỉ cần tôi có thể quyết tâm dùng cách đồng quy vi tận, thì đối thủ sẽ bị bất ngờ, không kịp đề phòng và khó mà trốn thoát được."

Tô Hòa gật đầu khen ngợi: "Tốt lắm, cậu đã mau chóng nhận ra sự hữu ích của thẻ kỹ năng đó. Nhiều người cảm thấy thẻ của mình vô dụng, nhưng thực chất là bởi chưa dùng đúng cách mà thôi. Tôi góp ý thêm thế này, để đại pháp SL được hoàn thiện hơn, ít nhất là nên kết hợp với một tấm thẻ có khả năng tiên đoán, hoặc cảm ứng để cảnh báo trước nguy hiểm. Có hai cách để phát huy được hiệu quả của nó.

Một là như cậu đã nói, dùng phương pháp đồng quy vu tận; hai là sử dụng kỹ năng dạng bùng nổ, tiêu hao sự sống để tăng cường sức mạnh, giống như của Tiết Doanh Doanh vậy. Cậu không cần lo tới hậu quả của kỹ năng này, nên nó là một lựa chọn vô cùng phù hợp. Tuy nhiên, thẻ kỹ năng có được khi làm nhiệm vụ đều là thưởng ngẫu nhiên, do đó cậu nên tích trữ số ngày sống rồi tới nơi Giao dịch để đổi."

Tề Nhạc Nhân vừa nghe vừa ngơ ngẩn, sau rồi mới lẩm bẩm: "Ra còn có thể dùng như thế…"

Tô Hòa mỉm cười nói: "Không chỉ vậy. Tôi từng nghe nói có người sở hữu tấm thẻ Hồi sinh. Tuy nhiên, dùng tấm thẻ đó để cứu người khác thì phải hi sinh tính mạng của mình. Do đó, dù nó có thần kỳ đến mấy thì cũng chẳng có tính thực dụng, kết cuộc là tấm thẻ được mua lại với giá rẻ mạt. Cậu có nghĩ tới, nếu kỹ năng của cậu kết hợp với những loại thẻ dạng như thế thì sẽ đem lại tác dụng gì chưa?"

Giờ thì đến lượt bác sĩ Lã há hốc miệng: "Ôi trời ơi, kỹ năng thần thánh nha! Ra Tề Nhạc Nhân mới là cái kẻ ăn gian to nhất…"

Không, là Tô Hòa mới đúng. Tề Nhạc Nhân nghĩ.

"Về thôn Maca, tôi nghĩ cậu nên tìm tư liệu liên quan đến nó, có lẽ sẽ ra được một vài manh mối. Những manh mối này, rất có thể sẽ cứu mạng cậu ở những thời điểm mấu chốt," Tô Hòa chậm rãi truyền thụ kinh nghiệm của bản thân.

"Phải đi đâu để tìm tư liệu?" Tề Nhạc Nhân ngoan ngoãn hỏi.

"Vùng đất Hoàng Hôn có thư viện, trả thời gian sống là sẽ được đọc. Bên cạnh đó, trong giới người chơi cũng có nơi giao dịch tình báo, cậu có thể đi hỏi Trần Bách Thất, hẳn cô ta cũng buôn bán mặt hàng này." Tô Hòa trả lời.

"Có đắt không…" Là người mới nên cậu lo vụ này lắm.

Tô Hòa cười nói: "Cô ấy thích chuyện kinh doanh lâu dài, nếu đánh giá cao tiềm lực của cậu, chắc sẽ không ngại vụ cho nợ đâu."

Bác sĩ Lã – bị bơ nãy giờ – lầu bầu: "Cho nợ? Cô ta không sợ người nợ chết rồi không đòi lại được à?"

"Số ngày đó sẽ được đòi lại từ người nợ nào còn sống." Tô Hòa đáp.

"Ôi trời, cuối cùng anh cũng chú ý đến tôi! Từ nãy đến giờ, cả hai cho tôi ăn bơ cả." Bác sĩ Lã sửng sốt, "Cái thẻ wifi này hữu ích thật đó."

Tô Hòa mỉm cười, bình tĩnh nói: "Đúng là nó sẽ khiến sự hiện hữu của cậu nhạt đi, nhưng đối với người nhạy bén thì chẳng có tác dụng gì đâu."

Bác sĩ Lã rút thẻ khỏi khe, thở dài: "Aiz, dù sao thì cũng có ích mà."

Khi tấm thẻ đó được rút ra rồi, sự tồn tại của bác sĩ Lã mới trở nên sống động trong mắt Tề Nhạc Nhân. Không phải lúc nãy cậu không thấy bác sĩ Lã, mà là bởi sự hiện hữu của anh quá nhạt nhòa, khiến cậu làm lơ đi theo bản năng.

"À mà…tôi còn chưa biết tên đầy đủ của bác sĩ Lã đâu." Tô Hòa đột nhiên nói.

Chững lại một thoáng, Tề Nhạc Nhân mới nhớ ra "bác sĩ Lã" đâu phải tên thật của anh ta nha! Hồi ở tân thủ thôn cậu quên luôn vụ này!

"A…tên thật cái gì chứ, đâu có quan trọng đâu, ha ha ha ha ha, quên nó đi." Gương mặt bác sĩ Lã lộ vẻ xấu hổ, anh phất tay ý bảo cho qua vụ này đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!