Bữa tối chấm dứt vào 19 giờ. Ở nơi này khó mà đoán được thời gian nếu chỉ dựa vào ánh sáng mặt trời, chỉ có tiếng chuông vang đến từ xa xa và chiếc đồng hồ quả quýt của Tô Hòa mới có thể giúp họ biết chính xác hiện là lúc nào.
"Tôi dẫn mọi người tới nơi Giao dịch. Tuy tạm thời chưa đủ tiền để đổi thẻ kỹ năng và các vật phẩm ở đó, nhưng có thể xin cấp phòng. Tiếp đến, chúng ta sẽ đi Trung tâm Nhiệm vụ để tôi giới thiệu cách nhận nhiệm vụ. Xong rồi, nhưng chuyện về sau, mọi người phải tự lo thôi." Tô Hòa đứng dậy thanh toán tiền, rồi nói với ba người còn lại như vậy.
"Anh phải đi sao?" Tiết Doanh Doanh nghe hiểu ý ngầm trong lời nói của hắn, lòng không khỏi bất an.
Tề Nhạc Nhân cũng có chút lo sợ, thấp thỏm nhìn về phía Tô Hòa.
"Mấy ngày nữa tôi phải về vùng đất Bình Minh. Tạm thời mọi người vẫn chưa tới đó được. Nếu muốn định cư tại đấy, buộc phải vượt qua chuỗi nhiệm vụ khiêu chiến, vậy nên ở đó đa phần là NPC." Tô Hòa đưa họ ra khỏi nhà hoàng. Đắm mình trong ánh chiều tà, đảo Mặt Trời Lặn được phủ thêm một vẻ đẹp huyền ảo, mọi chuyện hoang đường vượt ngoài sức tưởng tượng đều có thể xảy ra tại đây.
"Tôi sẽ nghỉ lại nơi này hai ngày, sau đó thì lên đường. Mong rằng sẽ có ngày được gặp lại mọi người ở vùng đất Bình Minh. Tôi tin là ngày đó sẽ tới." Dưới ráng chiều, bóng dáng cao ngất của Tô Hòa bị kéo dài đến chừng như vô hạn, lằn sâu vào tâm trí mỗi người.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Hòa, ba người đã ổn định được nơi ở, tuy không ở gần nhau nhưng hòn đảo này vốn đã nhỏ, nên việc qua thăm hỏi cũng không khó.
Nhà của Tề Nhạc Nhân tại bờ tây, gần chỗ ở tạm của Tô Hòa nhất, vậy nên, cậu được hắn dắt đi nhận đường. Lúc tạm biệt, hắn chúc cậu ngủ ngon rồi quay đi, để lại Tề Nhạc Nhân trước căn nhà hao hao như nhà của ngời Hobbit.
Tề Nhạc Nhân lặng mình trầm tư một lát, rồi dùng chìa mở cửa.
Có thể thấy rõ cái tính cách lười nhác của chủ cũ căn nhà qua cái khung cảnh nát bét trước mặt. Rủa xả người đã khuất là điều không tốt, nên Tề Nhạc Nhân đành nén cơn giận, ráng nhấc cái thân thể và tinh thần kiệt quệ đi dọn nhà.
Hoa ở phòng ngủ chết héo từ bao giờ, giường bám đầy bụi, Tề Nhạc Nhân quẳng bụp tấm đệm xuống khiến chúng tung mù lên làm cậu ho sù sụ.
Cậu kiếm được một cái đệm khá sạch sẽ ở trong tủ để thay. Mắt díp lại, đã thức gần hai mươi bốn tiếng liên tục, cậu chẳng nề hà gì nữa, tắm ùa một cái rồi nằm bẹp xuống giường, ngủ khì khì.
Tề Nhạc Nhân đánh một giấc ngon lành không mộng mị, đến lúc tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là ánh nắng chiều đỏ rực. Cậu có chút ngơ ngẩn, không biết đang ở nơi nào, nằm đần trên giường hồi lâu mới nhớ ra đây không phải căn nhà quen thuộc của mình.
Cậu đang ở một thế giới ngập tràn nguy hiểm, mỗi phút trôi qua đồng nghĩa với việc mạng sống đang dần vuột mất.
Cậu kiểm tra lượng thời gian của mình theo bản năng: 9 ngày, 7 giờ, 28 phút.
Cảm giác khoan khoái khi được ngủ đủ giấc vụt tan biến. Tề Nhạc Nhân gãi đầu, ngồi dậy, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện.
Nhân viên ở điểm Giao dịch vô cùng chuyên nghiệp. Dù biết họ không đủ tiền mua bất cứ một tấm thẻ nào thì vẫn phục vụ nhiệt tình. Anh chàng cho biết: nhà ở đây đều được phân theo nhu cầu, bất cứ người mới nào đều có thể được miễn phí phân cho một căn bất kỳ, mãi cho đến khi người này chết thì mới bị thu hồi để chuyển cho người khác. Nếu có yêu cầu gì đặc biệt thì giao dịch thêm.
Không chỉ là nhà mà đồ ăn, vũ khí, thẻ kỹ năng, thẻ vật phẩm đều có thể được giao dịch. Vậy nên, việc này có nhiều quy định nghiêm khắc. Nếu lấy "giao dịch" làm danh nghĩa để cướp của người khác, nhất định sẽ bị xử phạt. Hợp đồng giao dịch đó cũng không được phép lập.
Tựa như việc tối qua Tô Hòa mời cơm họ, thứ hắn trả không phải tiền, mà là thời gian. Tề Nhạc Nhân nhớ rõ bữa cơm ấy tốn 6 giờ 17 phút. Sau khi ký tên, hóa đơn được thanh toán. Nhà hàng này kinh doanh hợp pháp nên giao dịch được lập. Còn hai tên cướp trên tàu bay, dùng "khế ước" để giao dịch số ngày sống của người khác, đương nhiên là thuộc là loại giao dịch bất hợp pháp. Nhưng chúng đã dựa vào khế ước Ác Ma đã có thể trắng trợn đoạt lấy thời gian của người khác.
Đương nhiên, việc này là vô cùng nguy hiểm.
Tề Nhạc Nhân giở một cuốn sổ của chủ cũ ngôi nhà, ngồi trên giường, ghi chép lại kịch tình của game "Trò chơi ác mộng".
Bối cảnh chính giống hệt như lời Tô Hòa kể. Trong lúc chơi, cậu đã tìm được một nhiệm vụ chính khá mơ hồ, để rồi lên đường tới tòa thành Thánh của giáo hội từng bị công hãm hai mươi hai năm trước, sau đó ở đấy kiếm được cái kết BE đầu tiên và cũng là cuối cùng. Thế nhưng trước đấy, cậu đã hoàn thành không ít nhiệm vụ chi nhánh.
Nếu thế giới này giống hết trò chơi nọ, nói không chừng mấy nhiệm vụ đó có thể được kích hoạt. Hôm qua, Tô Hòa giới thiệu rằng thế giới này có hai loại nhiệm vụ chính: một ở thế giới Ác Mộng, một ở phụ bản khác. Nhiệm vụ ở thế giới Ác Mộng có thể trực tiếp tác động, làm thay đổi tiến trình lịch sử của thế giới này – nghe đồn, việc ba năm trước, ba vị Ma Vương một lần nữa mở ra cánh cửa tới nhân gian, có sự can thiệp của người chơi.
Hiện Tề Nhạc Nhân chưa dám nghĩ xa như thế, việc cấp thiết hiện tại là mau chóng nhận mấy nhiệm vụ đơn giản để kiếm thêm thời gian sống. Trước hết phải tồn tại được ở thế giới này, rồi mới từ từ tính đến chuyện rời đi.
Chép lại sơ lược những kịch tình mà mình từng chơi, Tề Nhạc Nhân cất giấy bút, nằm trên giường ngẫm nghĩ.
Tối qua họ hỏi Tô Hòa, vì sao họ lại được trò chơi này lựa chọn, tiêu chuẩn là gì.
Lúc hỏi câu ấy, Tề Nhạc Nhân vô cùng thấp thỏm, cậu lo là do mình chơi cái game đó nên mới bị kéo vào đây, làm liên lụy bác sĩ Lã, Tiết Doanh Doanh, thậm chí là những người đã mất ở bệnh viện. Vậy nên, từ đó đến giờ, cậu vẫn luôn thấy áy náy.
"Lại là một câu hỏi khó." Tô Hòa cười lắc đầu, "Thực ra bọn tôi cũng không rõ vì sao mình lại được chọn, nhưng những người đã vào trò chơi này đa phần đều là có tiềm lực, có khả năng thích ứng tốt, hơn nữa, họ đều đi theo đợt. Nói cách khác, vào một khoảng thời gian đặc biệt, một địa điểm nào đó sẽ trở thành tân thủ thôn – ví dụ như khu bệnh viện kia chẳng hạn, khi ấy, đa số người tại đó sẽ được lựa chọn để đi vào tân thủ thôn – bệnh viện, từ đó trở thành người chơi của thế giới Ác Mộng.
Theo nghiên cứu thì những nơi tập trung đông người như trường học, bệnh viện, nhà ga, trung tâm thương mại là dễ trở thành tân thủ thôn nhất."
"Vậy cơ thể của bọn tôi thì sao? Cũng đi vào trò chơi này hay bị giữ lại ở thế giới bên ngoài? Còn thứ vào đây chỉ là một chuỗi dữ liệu?" Vì đặc tính nghề nghiệp nên bác sĩ Lã khá chú ý đến chuyện này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!