Chương 14: Vừa Đặt Chân Tới Vùng Đất Hoàng Hôn [3+4]

Lượng người đứng cùng phía với họ càng ngày càng ít, nhìn số chữ ký càng lúc càng dày đặc, lũ cướp hoan hỉ vô cùng, ánh mắt quan sát đám hành khách của của chúng càng lúc càng tham lam.

Nơi này có chừng sáu, bảy mươi hành khách, mỗi người ký một lần, chúng sẽ được số ngày sống đủ cho cả năm. Đối với bất cứ người chơi nào, đây đã là một con số lớn, huống chi là với hai kẻ sắp chết này.

Tô Hòa đứng lên, nở một nụ cười an ủi với ba người còn lại rồi bước lên phía trước, đứng trước tờ khế ước, tay cầm bút: "Tôi thanh toán giùm ba người bạn kia, có cần ghi thêm điều khoản lên khế ước không?"

Tên cướp trừng hắn một cái, vẫn luyến tiếc số ngày sống sắp hớt được nên hùng hằng bảo: "Đứng qua một bên, để tao nghĩ đã."

Nhóm người Tề Nhạc Nhân căng thẳng nhìn theo bóng Tô Hòa, thấy hắn nháy mắt một cái mới bình tĩnh quay về chỗ ngồi.

"Như thế có ổn không?" Bác sĩ Lã dò chừng nhìn lũ cướp rồi nhỏ giọng hỏi Tô Hòa, "Chắc là chúng không giết mình đâu nhỉ?"

"Không sao. Người đến rồi." Bờ môi Tô Hòa vẽ ra một nụ cười châm chọc.

Tề Nhạc Nhân thấy khát, bèn cầm ly định uống miếng nước. Khóe mắt cậu liếc thấy bên ngoài tấm kính vòm – đang treo ngược một người!

Cái cảnh đó hãi hùng đến độ Tề Nhạc Nhân suýt bật dậy. Tuy tốc độ của thứ này không bằng máy bay, nhưng ở độ cao này, sao có thể có người ở ngoài chứ?

Bóng người đó dường như chỉ thăm dò chuyện xảy ra trong khoáng một chút, rồi liền mau chóng biến mất.

Cậu ngây ngốc ngồi yên trên ghế, chẳng hiểu sao lại cứ nhìn đăm đăm về phiến kính, cứ như là làm vậy sẽ khiến người kia xuất hiện một lần nữa.

"Đến rồi." Tô Hòa khoanh tay ngồi tựa trên ghế, đôi mắt hắn nheo lại như đang đợi màn trình diễn thú vị nào đó.

Ba người cùng nhìn về phía hai tên cướp, giữa khoang thuyền kín bưng, một thiếu niên trong bộ đồng phục lặng lẽ xuyên tường, bước vào phía trong!

Cả khoang im phăng phắc. Lũ cướp không hề ngờ rằng sẽ có người đột nhiên xuất hiện từ phía sau, chỉ mải mê giục giã đám hành khách mau ký tên.

Lúc này, ai nấy đều đoàn kết – điều này có chút vượt quá sức tưởng tượng của Tề Nhạc Nhân – giữ im lặng, thậm chí còn không có người lộ vẻ sửng sốt. Họ cố lờ đi, chỉ chăm chú làm việc của mình, trong lòng mong mỏi giây phút những kẻ thủ ác này sa lưới.

Cậu thiếu niên cầm một cây gậy sắt trong tay, rồi cứ thế mà phang cho tên ôm bom một cái làm gã chết ngất. Tên đồng lõa phát hiện điều bất thường, kinh ngạc quay đầu lại thì dính một gậy khác, rầm một tiếng, gã cũng lịm đi.

Từ lúc đi xuyên tường cho đến khi hạ gục lũ cướp, cả thảy chưa quá ba giây, không có gì là kịch liệt, không có những chiêu thức thừa thãi, thậm chí là còn nhàm chán, nhưng cảnh này lại khớp với những gì Tề Nhạc Nhân mong chờ. Nhanh gọn, dứt khoát, hiệu quả. Cậu không muốn coi nhân viên cứu hộ và lũ cướp này đại chiến ba trăm hiệp, mém chút gây ra vụ nổ rồi đến giờ khắc cuối cùng mới bắt giữ thành công. Mấy thứ giật gân ấy khiến người ta đau tim mất thôi.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục đạp nghiến cánh tay của kẻ cướp, rồi nghiêng đầu nhìn thoáng qua kíp nổ dưới sàn.

"Để tôi tháo cho." Trần Bách Thất bước ra từ đám người, cô đã gỡ dây trói từ lúc nào, "Vụ này là vì tính mạng của tôi, đương nhiên sẽ không thu tiền."

Cậu thiếu niên lạnh lùng nhìn cô một cái rồi rút chân về.

Trần Bách Thất nghịch nghịch vài cái liền gỡ được kíp nổ, còn tiện tay tháo luôn bom rồi ném cho cậu thiếu niên: "Chẳng biết chất lượng của đống này thế nào, tốt nhất là cứ ném ra ngoài đi, lỡ nổ một cái thì…ha hả…"

"Đây là vật chứng." Cậu ta trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt, rồi không biết là cái công tắc nào được bật, đột nhiên liền nói chuyện, "Lũ rác rưởi, chẳng có tấm thẻ nào, chắc cầm cố hết rồi nên mới đi cướp. Ai kể lại mọi chuyện cho tôi nghe nào?"

"Để tôi đi." Cô bé đi cùng Trần Bách Thất đứng dậy, thuật lại từ đầu chí cuối. Cậu thiếu niên cầm sổ ghi chép lại tất cả, vừa ghi vừa hỏi: "Có chừng nào đã ký tên?"

"Đứng bên này là ký hết rồi." Trần Bách Thất chỉ đám khách trong góc.

Cậu thiêu niên giật tờ khế ước xuống, nhìn một lượt: "Đây là…khế ước Ác Ma?"

"Đúng vậy, ngài Al." cô bé bên cạnh Trần Bách Thất nhỏ giọng nói: "Chúng bảo là chỉ cần ký tên là có tác dụng ngay. Tôi đúng là nhận được thông báo rằng mình đã bị trừ đi mười ngày sống."

Al lạnh lùng liếc bọn cướp một cái: "Sở Thẩm phán sẽ buộc chúng nôn ra hết."

Vài phút sau, hai tên cướp bị trói đanh lại, quẳng vào một góc nào đó. Tờ khế ước cũng bị cậu thiếu niên tên Al thu giữ. Cậu khoanh tay, ngồi ườn lên ghế rồi trò chuyện cùng Trần Bách Thất.

Bởi vì ở ngay gần, hơn nữa hai người kia cũng không kiêng dè, nên Tề Nhạc Nhân và bạn mình đều nghe thấy họ nói gì.

"Tôi nhớ là vũ khí mà cậu hay dùng đây phải thứ này." Trần Bách Thất nhìn liếc qua cây gậy sắt được đặt trên bàn, nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!