"Con à, con không sao chứ?"
Trong giọng nói của Phương Tử Lân như có lẫn cả tiếng khóc vào trong đó: "Ba có lỗi với con, ba không nên để con ở lại mà không lo, lại đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn."
Phương Hạo Vân mở mắt ra, nhìn kỹ người ba này, vẻ mặt đầy căng thẳng và cũng tiều tụy, mái tóc thậm chí đã ra thêm vài cọng tóc bạc.
"Con không sao rồi, ba và dì đừng lo nữa."
Giọng nói của Phương Hạo Vân đã được phẫu thuật, không lo là sẽ bị lộ giọng nói, nên hắn mới to gan mà nói chuyện với họ.
"Hạo Vân, con không sao là được rồi, dì cũng yên tâm hơn." Trác Nhã vui mừng đưa cho Phương Hạo Vân một trái táo đã gọt xong vỏ.
Phương Hạo Vân mỉm cười, điềm nhiên nói: "Cám ơn dì, con không ăn...!"
Trong tài liệu có nói, quan hệ giữa Phương Hạo Vân và Trác Nhã trước nay đều không tốt. Bao nhiêu năm nay, hắn chưa từng gọi Trác Nhã một tiếng mẹ. Cho đến khi vào học cấp hai, được thầy cô điều đình, hắn mới miễn cưỡng gọi một tiếng dì. Xưng hô như vậy, đã được duy trì tới ngày hôm nay.
Trác Nhã thấy Phương Hạo Vân từ chối quả táo của mình, lập tức có vẻ không được vui, chiếc mũi bà cay cay, đôi mắt xinh đẹp của bà như đang nhòe đi vì nước.
Nếu là bình thường, Phương Tử Lân nhất định sẽ trách mắng con vài câu, nhưng hôm nay ông lại không dám. Vả lại con mới tỉnh lại, thương còn không hết, sao lại mắng chứ.
"Trác Nhã, mình đi lấy ít nước nóng dùm tôi...!"
Phòng mà Phương Hạo Vân ở là phòng bệnh cao cấp, đâu cần tự mình đi lấy nước nóng, Phương Tử Lân nói vậy, rõ ràng mà muốn Trác Nhã lánh mặt, ông muốn nói vài câu riêng tư với Hạo Vân.
"Con à, dì Trác Nhã mấy hôm nay là nóng ruột hơn cả, trên đường đi, dì toàn khóc, khóc đến mắt cũng sưng lên, dì thật sự quan tâm đến con, thương yêu con, bao nhiêu năm nay, dì quá khổ rồi. Ba hy vọng con có thể chấp nhận dì ấy, được không?" Phương Tử Lân nhỏ nhẹ hỏi.
Phương Hạo Vân là cô nhi, trước đây hắn chưa từng biết thế nào là tình yêu của ba và mẹ, hôm nay, từ Phương Tử Lân và Trác Nhã mà hắn đã biết được thế nào là tình thân.
Có thể thấy, sự quan tâm của Trác Nhã là xuất phát từ thật lòng.
Phương Hạo Vân gật đầu, nói: "Ba à, ba yên tâm, từ hôm nay trở đi, con sẽ thử tiếp nhận dì ấy, xin cho con thêm một ít thời gian được không?"
Kỳ thật, Phương Hạo Vân rất muốn nhanh chóng tiếp nhận Trác Nhã, nhưng lại lo lắng sẽ để lộ sơ hở gì, nên mới nói thế.
Nghe đứa con trai mở miệng, Phương Tử Lân liền vui mừng cười tươi, nắm lấy tay con trai, không ngừng nói: "Tốt, tốt quá, con trai ngoan, không hổ là con trai ngoan của Phương Tử Lân này."
Thấy Phương Tử Lân xúc động thế, trong lòng Phương Hạo Vân thầm than thở, Hạo Vân này đã không phải là Hạo Vân của ông. Nhưng hắn cũng đã suy nghĩ kỹ, từ nay trở đi, hắn số cố gắng dung hòa với gia đình mới này, vì tên Hạo Vân đã chết mà tận hiếu, chăm sóc người nhà cho cậu ta. Nếu không, hắn làm sao xứng với tấm da mặt này.
"Hạo Vân, nước nóng có rồi đây, con đói chưa? Để dì kiếm chút gì cho con ăn nhé." Trên tay Trác Nhã cầm chiếc bình ấm, kỳ thật bà cũng chẳng đi đâu xa, chỉ là đứng ngay ngoài cửa nghe trộm hai ba con nói chuyện với nhau.
Những lời mà hai ba con họ nói với nhau, bà đều nghe rõ mồm một.
Bà thật sự rất vui, sự hy sinh bao lâu nay của bà, cuối cùng cũng đã được đền đáp, tuy Phương Hạo Vân không chấp nhận bà ngay được, nhưng những lời Phương Hạo Vân nói, chí ít cũng đã cho bà có hy vọng.
"Dạ...!"
Phương Hạo Vân không thể nhẫn tâm mà cự tuyệt ý tốt của Trác Nhã lần nữa, nên đã gật đầu.
Ba ngày sau, với sự kiên trì của Phương Hạo Vân, hắn đã được xuất viện.
Hôm nay, cũng có nghĩa là hắn đã thật sự được tự do, sống cuộc sống mới với danh phận của một sinh viên sắp vào đại học, Phương Hạo Vân tự hứa với lòng, hắn nhất định sẽ trân trọng cơ hội được tái sinh này.
Nhà họ Phương nằm trong khu Cẩm Giang là nơi sầm uất nhất của thành phố Hoa Hải, sau lưng đó chính là phố đi bộ lớn nhất thành phố Hoa Hải, đối diện chính là trường trung học nổi tiếng nhất ở Hoa Hải.
Diện tích khu này khoảng hơn năm trăm mẫu, bên trong đều là những căn biệt thự nhiều phong cách, giá cả từ ba triệu cho đến cả chục triệu đồng, những người sống trong này không sang thì cũng giàu, trên cơ bản đều là những nhân vật của giới thượng lưu cả. Tập đoàn Thịnh Hâm của Phương Tử Lân chính là công ty đầu tiên mở ở đây, nên căn biệt thự của Phương Tử Lân nằm ở vị trí tốt nhất trong khu này.
Cách cửa không xa chính là cái hồ nhân tạo do Phương Tử Lân tự thiết kế, bên bờ hồ là những thảm cỏ xanh mượt, phía trước còn có một vườn hoa diện tích không nhiều, nhưng rất là ưu nhã, có một số loài chim không biết tên đang đùa giỡn trên mặt hồ, tiếng chim hót thánh thót, thật khiến lòng người thanh thản dễ chịu.
Tuy Phương Hạo Vân lần đầu đến đây, nhưng trước đó hắn đã phần nào biết căn biệt thự này qua tài liệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!