Chương 9: (Vô Đề)

Thái tử hạ giới, cho dù là tới để suy ngẫm, cũng không thể so với kẻ khác, ngay cả việc phải ở chỗ nào cũng đều tùy hắn chọn. Lan Uyên cũng không khách khí, thẳng đến cánh rừng ở phía sau núi liền lấy phiến tử chỉ một cái, một tịnh xá nho nhỏ được bao bọc bởi bức tường đỏ tươi như máu đột nhiên từ dưới đất mọc lên. Lão Thổ địa râu bạc rũ dài trên mặt đất còn quấn thêm được ba vòng đứng trước cửa viện tử cúi đầu khom lưng với hắn: "Nhị thái tử người xem xem có được hay không, có chỗ nào không hài lòng ta sẽ sửa lại." Nửa điểm cũng không khiến hắn hao tâm tổn trí.

Nhàn nhã ngồi dựa vào cửa sổ trên tay nâng chiếc bình tử sa (1), ở giữa rừng rậm lá xanh, phía trước dãy núi đen thẳm, mái hiên hồ vương phủ lăng không dục phi (cao như muốn bay bổng lên) lộ ra một góc vàng rực. Nếu đứng ở trong viện dõi mắt nhìn về phía xa, hồng ảnh giữa biển cây xanh ngát đó có lẽ chính là chu các họa lâu (chu các là khuê phòng đỏ thắm, họa lâu là lầu gác như vẽ) mà Hồ vương cư trú, có lẽ lúc này Hồ vương cũng đang tựa vào lan can nhìn về hướng này.

Li Thanh, người ta nhìn chính là ngươi, người ngươi nhìn là ai?

"Trên đời này thật không công bằng, người khác nếu phạm sai thì nửa cái mạng cũng không còn, tới lúc Lan Uyên thái tử phạm tôi liền đổi thành nghiền ngẫm lỗi lầm."

"Cái này gọi là suy ngẫm gì chứ? Không phải là thay đổi luật pháp cho ngươi tự do tự tại sao? Nhìn căn phòng này rồi lại nhìn viện tử này, nếu kêu ta mỗi ngày ở chỗ này suy ngẫm ta cũng làm được."

Cạnh cánh cửa nửa đen nửa vàng có hai người đang đứng, Hổ vương cùng Lang vương kẻ xướng người đáp đến "Thăm tù". Lan Uyên từ bên cửa sổ chầm chậm quay đầu lại: "Thật đúng là hảo huynh đệ tương giao cùng ta hơn ngàn năm, ta vừa mới gặp nạn, các ngươi đã tới rồi. Ngày thường một bóng người cũng không thấy, tới lúc chê cười lại thấy các ngươi nhanh hơn người khác."

"Chúng ta đây là đến cung chúc nhị thái tử tai qua nạn khỏi, chuyển nguy thành an." Hổ vương ngông nghênh chắp tay ngồi xuống, lại giơ giơ vò rượu trong tay, "Đáng tiếc ngươi hiện giờ bị thương không được uống rượu, vò mỹ tửu lâu năm này hai chúng ta đành phải mang đến đại lao cho ngươi."

"Ta đây xin đa tạ." Cầm lấy ấm trà tự châm cho mình một ly, Lan Uyên nhìn lá trà trong chén lên lên xuống xuống, "Ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, là hỏi ta vì cái gì muốn nghịch thiên phải không? Việc này nói đến cũng không có gì ghê gớm, chỉ là hiện tại ta không muốn nhắc đến."

Liếc mắt một cái nhìn vào trong nội thất, hoa đăng kia bày ra ở đầu giường, cách một tấm bình phong căn bản nhìn không thấy: "Người khác muốn nói cái gì thì cứ để họ nói, dù sao ta làm xằng làm bậy cũng không kém vị trí thứ nhất."

Mặc Khiếu vừa vào nhà liền có chút đăm chiêu, lúc này liếc mắt một cái thấy cây trúc phiến Lan Uyên đặt trên bàn, không khỏi nói: "Ngươi đã nói như vậy, chúng ta cũng sẽ không hỏi, ngươi luôn có đạo lý của ngươi. Bất quá, từ khi nào thái tử của chúng ta cũng cần phải cần kiệm sống qua ngày như vậy? Hay đây là xuất ra từ vị danh gia nào? Tiểu nhân tri thức kém cỏi, thật sự nhìn không ra."

"Ha hả......" Lan Uyên cầm lấy trúc phiến cười yếu ớt, "Chính là tiện tay dùng thôi. Trước kia không để ý, hiện tại trở mình mới phát hiện ra trân quý, đáng tiếc bây giờ đã vào thu, đã muộn."

Lòng dạ lay động, pháp ấn trong các đốt ngón tay liền nổi lên một trận đau đớn, thắt lưng đau đến cong lên. Mặc Khiếu, Kình Uy hai người thấy hắn sắc mặt không tốt vội vàng đứng dậy đến đỡ, lại bị Lan uyên cự tuyệt: "Không có việc gì, lập tức sẽ tốt thôi. Về sau đã thành thói quen rồi." Khuôn mặt đã trắng bệch, sau một lúc lâu mới dừng lại.

Sau đó cũng không dám nhắc đến chuyện phiến tử với hắn nữa, lạp lạp xả xả (cù cưa dê ngỗng) nói chuyện khác, hôn sự của Kình Uy, một ít tin đồn của các tộc, chỉ không đề cập tới một nhà xa xa kia.

Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Lan Uyên luôn luôn hữu ý vô ý nhìn về phía bên kia song cửa, Mặc Khiếu làm như không phát hiện.

Lúc gần đi, nghe Lan Uyên phân phó Ngân Lượng: "Nếu có người tới, cứ nói người đến hôm nay đã đủ."

Thiên đế có lệnh, trong trăm năm suy ngẫm Lan Uyên không được ra khỏi tịnh xá một bước, mỗi ngày cũng chỉ có ba người được đến thăm, nếu quá ba người, cho dù là Thiên hậu đích thân tới cũng không được vào.

Mặc Khiếu quay người nhìn Lan Uyên nói: "Không nói đến hắn bị thương trong người không thể xuất môn, cho dù hắn có thể ra, ngươi nơi này hắn cũng......"

Thấy khuôn mặt tươi cười của Lan Uyên mấy lời cuối cũng không thốt ra, "Ngươi nên hiểu."

"Ta hiểu." Lan Uyên gật đầu, "Chính là hắn tới hay không là chuyện của hắn, ta chờ hay không là do ta quyết định."

"Hai người các ngươi......" Mặc Khiếu thở dài một hơi, "Nhiều chuyện đơn giản, tới chỗ các ngươi thế nào liền biến thành hồ đồ đến ngay cả ta cũng không rõ."

"Hồ đồ chính là ta. Còn nghĩ có thể dễ dàng như vậy lấy chân tâm, nguyên lai ngay cả bảo hộ cho hắn cũng không tốt. Đến khi đã đánh mất, chỉ sợ ta có nguyện dùng chân tâm của ta đến đổi hắn cũng không quan tâm, nhân gia cũng không chịu." Trúc phiến nắm chặt trong tay chậm rãi mở ra:

Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư

Thân giống như mây bay, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh

Trong không trung một làn dư hương

Nhớ mong thiên kim lãng tử phương nào

Khi tương tư, chính là lúc nào

Khi đèn nửa tối, khi trăng nửa sáng

"Bình sinh không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ tương tư...... A...... Lúc trước ta như thế nào không hiểu được?"

Ngón tay bỗng nhiên dùng sức, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, lại một cơn đau đến thấu xương.

"Nghe nói hắn đã tỉnh, đưa tới thứ gì hắn cũng chưa trả lại, xem ra là nhận." Cuối cùng, Mặc Khiếu nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!