Cõi Phật ở phía tây cứ ba ngàn năm một lần sẽ tổ chức Bồ Đề Pháp Hội, mời các vị tiên gia tôn giả cùng nhau tề tựu để biện luận kinh phật thuyết pháp tham thiền, đó chính là việc cực kì long trọng của phật môn.
Ngã Phật Như Lai sai kim linh đại bàng (đại bàng lông đuôi màu vàng) miệng ngậm một đóa bạch liên thơm ngát đến mời, Lan Uyên dâng hương rửa tay rồi mới dám tiếp nhận liên hoa: "Vãn bối nông cạn, kiến thức hạn hẹp, không dám ở trước mặt chân phật (chân ở đây là chân thật áh ="=) khoe khoang, càng không dám dùng ô ngôn uế ngữ quấy nhiễu thánh thính, đã phụ ý tốt của Phật tổ."
Kim bàng ngẩng đầu kêu một tiếng, vỗ cánh bay đi.
Mấy ngày nữa còn có sa di (sa di là hòa thượng mới xuất gia) mặc huyền y miệng tụng a
-di
-đà
-phật, trình lên kinh Phật chân ngôn trăm cuốn do Như Lai ban tặng. Lan Uyên nhất nhất đều thành kính tiếp nhận, trịnh trọng đặt lên bàn, nói nhất định sẽ dốc lòng đọc, chỉ mong sớm ngày được ngồi dưới liên tọa của Phật tổ được chính tai lắng nghe dạy dỗ.
——————————————
"May mà ngươi tự mình biết mình." Khi cùng Hổ vương nói về việc này, Kình Uy vẻ mặt khinh thường, "Nếu cho tên nghiệt thế ma chướng ô trọc như ngươi đi, thì cảnh vật thiêng liêng thanh sạch trong cửa phật chẳng phải là không còn sót lại chút gì? Cũng là người xuất gia thành tâm, bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa gạt, thật đúng là xem ngươi có bao nhiêu phật cốt.
Còn mấy cuốn kinh Như Lai ban cho, ngươi nếu có thể xem vào một chữ, vong xuyên thủy (1) ít nhất cũng phải cạn hết phân nửa."
Lan Uyên không nói, phe phẩy phiến tử mặc hắn giễu cợt: "Cũng không phải ta không muốn đi, nhưng nó là một trai yến (tiệc chay) trang nghiêm, ngay cả một chén rượu cũng không có, có gì lí thú chứ? Huống hồ, đã có Huyền Thương đi rồi, ta đi hay không cũng đâu có gì quan trọng. Mặc Khiếu gần đây cũng bận rộn, chỉ còn ngươi là có thể nói chuyện thôi."
"Yêu, ta thật có phúc khí nha." Kình Uy miệng mở lớn, ra vẻ thụ sủng nhược kinh (2), "Chẳng lẽ Hồ vương Li Thanh kia cũng không để ý ngươi?"
"Hắn bận." Nói đến việc này, Lan Uyên có chút bực mình.
"Không phải mới xuất quan sao?"
"Ân." Lan Uyên khép phiến tử, cầm trong tay gõ gõ lên mép bàn, "Vốn đã có nhiều việc, hiện tại lại ba ngày hai đầu phải tĩnh tu, phải trai giới, phải chỉnh đốn. Hỏi cái gì cũng không đáp, hắn người kia, nói với hắn nửa ngày hắn cũng không trả lời ngươi ba câu."
Lại ngẩng đầu nhìn Kình Uy: "Ngươi sao lại nhàn rỗi như vậy?"
"Ta?" Kình Uy lại nở nụ cười, chỉ vào hồng trù treo trên bốn vách tường nói, "Nhìn cái này, ta cũng đang bận bịu lắm đây."
Lan Uyên lúc này mới chú ý trong phủ hổ vương tất cả đồ trang trí đều đã thay đổi, đỏ chói một mảnh hỉ sắc: "Như thế nào? Có hỉ sự?"
"Ân." Lấy ra hai phong thiệp mời đưa đến trước mặt Lan Uyên, trên mặt Kình Uy nhìn không ra có bao nhiêu vui mừng, "Thành thân. Một cái đưa cho Li Thanh. Bọn Mặc Khiếu ta đưa rồi, hai ngày trước lúc chúng vương nghị sự hắn không tới. Ngươi so với ta dễ gặp hắn hơn, thay ta gửi đi."
"Ngươi?" Lan Uyên trừng lớn mắt, khó tin nhìn cái tên bạn rượu trước mặt đã cùng mình ăn chơi đàng *** nhiều năm, "Thành thân?"
"Vương thì phải có tử tự". (con nối dõi) Nguyện ý cũng được, không muốn cũng được, bị các trưởng lão lải nhải mỗi ngày cũng thật đau đầu, Hổ Vương cũng có lúc bị bắt buộc, "Mấy lão nhân sốt ruột, ta cũng không còn cách nào. Dù sao sớm muộn gì cũng phải thành thân, cưới sớm một ngày thì sớm một ngày khiến bọn họ câm miệng. Thật ra bọn họ ở trước cửa phòng ta không ăn không uống quỳ muốn chết, ta cũng không có cách nào khác đành cho tộc nhân một cái công đạo."
"Thải Linh là mĩ nhân, tính tình cũng tốt, cưới được nàng cũng là phúc phận của ngươi." Lan Uyên miễn cưỡng thu lại kinh ngạc, chân thành chúc phúc.
Trong tam đại mĩ nhân của thú tộc, xà tộc Minh Cơ cương liệt, hồ tộc Hồng Nghê nóng bỏng, chỉ có hổ tộc Thải Linh hiền thục lương thiện. "Mặc dù sau này ngươi ở bên ngoài làm bậy gì đi nữa, nghĩ rằng nàng cũng có thể dễ dàng tha thứ."
"Đúng vậy." Kình Uy cười nâng chén rượu, "Bằng không ta làm sao cam tâm?"
"Ngươi nha..." Lan Uyên đem thiệp mời bỏ vào trong tay áo, nhìn khắp hồng trù trong phòng trên mặt lộ vẻ thương xót, "Đáng tiếc một hảo hảo mĩ nhân, uổng phí bị ngươi chà đạp."
"Những lời này người khác nói còn được, từ miệng nhị thái tử Lan Uyên nói ra có thể khiến người ta tin sao." Kình Uy không khách khí vạch trần thái độ giả nhân giả nghĩa của hắn, "Lại làm sao, ta cũng không đụng đến chuyện của ngươi."
Lan Uyên không đáp lời, cười cười mở phiến tử đong đưa, xem như thừa nhận.
Cáo biệt Kình Uy xong liền đi thẳng đến hồ vương phủ, đã lâu rồi chưa gặp y. Li Thanh từ sau khi xuất quan thường bận rộn hơn, đến đây vài lần, hoặc là nói đang nghị sự, hoặc là làm sao đó không được gặp, Lan Uyên ban đầu cũng không để ý, tìm tân hoan quấn quýt với nhau một trận rồi lại đến, lại vẫn như vậy. Mặc dù nửa đêm leo tường vào, Li Thanh cũng chỉ vùi đầu làm việc, không rảnh để chơi với hắn.
Lan Uyên khó hiểu hỏi hồ tộc này như thế nào có nhiều chuyện như vậy, Li Thanh chỉ nói là thông lệ, qua mấy tháng nữa là tốt rồi, cái khác cũng không nói thêm. Lan Uyên cũng không để trong lòng.
Lúc này trái lại rất thuận lợi, chính là gặp Hồ vương cùng các trưởng lão vừa bàn việc xong, đúng lúc rảnh rỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!