Trước mắt đã đi đến nơi người như thoi đưa, bên cạnh là những bộ mặt xa lạ của người đi đường, Li Thanh đi theo dòng người không mục đích, hoa đăng như họa, sáng sáng nhỏ nhỏ, quanh co chiếu sáng như dải ngân hà. Dưới ánh đèn hiện lên những khuôn mặt tươi cười, nữ tử trẻ tuổi đỏ mặt đem túi hương nhét vào tay tình lang, trên mặt một mạt đỏ bừng nhưng dưới hoa đăng lại tươi đẹp rạng rỡ.
Đi đến một chiếc cầu hình vòm, dưới cầu nước sông trong vắt, sóng gợn lăn tăn, trên mặt sông trôi nổi mấy đóa thủy liên hoa. Đều là hoa đăng người hai bên bờ thả xuống, hình liên hoa, trong tâm hoa là một ngọn nến nhỏ, ánh lửa ở trong gió không ngừng lay động, hoa đăng run run đem lời hứa nguyện theo dòng nước chảy về phương xa.
Cũng có người mượn hoa đăng mà biểu lộ tâm ý, bên này thì viết tục danh của người trong lòng vào hoa đăng, còn người bên kia hiểu chuyện cầm gậy trúc kéo lên, kéo lên rồi lại lên tiếng cầu nguyện, hai bên đều là thanh âm cười đùa huyên náo, chỉ có hai đương sự là xấu hổ đỏ mặt, cách sông lại len lén liếc nhìn nhau, vừa thấy ánh mắt của nhau đã vội vàng né tránh, muốn nói lại thôi.
"Công tử có muốn một cái không? Vừa ý cô nương nhà ai thì viết lên, không chừng người ta đã ở bên kia, vừa vặn tạo thành một đoạn lương duyên vàng ngọc nhân gian giai thoại." Người bán hoa đăng vừa nói vừa đem hoa đăng dúi vào lòng Li Thanh.
"Không cần." Li Thanh từ chối.
"Như thế nào lại không cần? Không có người trong lòng cũng có thân nhân không phải sao? Thả hoa đăng, cầu phúc, lão thiên gia sẽ che chở ngài. Cầm đi, ai mà không có niệm tưởng a? Công danh, tiền đồ, nhân duyên, cầu cái gì đều thành, rất linh nghiệm." Người bán hàng cũng không để ý y, vẫn đem hoa đăng nhét vào tay Li Thanh, "Đêm nay mọi người đều rất vui vẻ, không lấy tiền ngài.
Mau thả đi, nói không chừng người ta đang ở bên kia chờ ngài đấy."
Li Thanh cầm hoa đăng do dự, bên tai tràn đầy tiếng cười hi hi ha ha cùng tiếng chúc mừng của người khác, lại một đôi tình nhân hữu tình nhờ vào hoa đăng mà se tơ hồng.
Mượn người bên cạnh cây bút, một bút một hoạ công tinh tế viết lên đèn, viết mãi đến chỗ ngọn nến trong tâm hoa mới ngừng, đèn liền sáng, ánh nến sáng ngời xuyên qua vách đèn mỏng manh tỏa ra, một đóa liên hoa trong tay Li Thanh tỏa sáng kiều diễm. Cúi người đem đèn thả xuống mặt nước, nhìn danh tự trên đèn trôi ngày càng xa. Bờ bên kia có người cúi xuống kéo lên, mắt thấy gậy trúc thật dài đã chạm được hoa đăng của mình, Li Thanh mắt vàng chợt lóe, đôi môi khẽ nhúc nhích, một trận gió bất ngờ thổi đến, một mạch đem hoa đăng trên sông trôi đi thật xa, nhưng nến vẫn còn cháy, bập bùng bập bùng, từ xa nhìn lại giống như một ngôi sao nhỏ trên bầu trời đêm.
Lúc này mới xoay người quay lại cầu, lại nghe một giọng thô to từ cầu bên kia, thanh âm to đến nỗi ngay cả cầu bên này cũng nghe thấy rõ ràng: "Công tử, là muốn tìm tiểu nương tử? Thiếu niên trẻ tuổi không rành việc, làm thế nào mua hoa đăng mà lạc mất nương tử? Nghe lão hán khuyên một câu, từ từ tìm là được, không nên la hét om sòm."
Lại không nghe thấy thanh âm của người kia, một lát sau, thanh âm người kia lại vang lên, lần này lại càng vang dội, sợ là ngay cả người trên sông cũng nghe thấy: "Tiểu nương tử của Lan Uyên công tử có đây không? Tướng công nhà ngươi tới tìm ngươi, không nên tức giận, vợ chồng son cãi nhau thì có là gì. Nghe thấy thì mau tới đây đi, tướng công nhà ngươi đang sốt ruột lắm!"
Chung quanh vang lên một trận cười thiện ý, người trên cầu đều lui về hai bên, tạo thành một con đường ở giữa. Mọi người lúc này mới thấy rõ, người đang gào to nguyên lai là một lão hán, bên cạnh có một lam y công tử đang đứng, mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, một đôi tinh đồng sâu thẳm như đáy hồ. Chỉ thấy hắn tay cầm trúc phiến, mặt mang ý cười, hảo một công tử bộ dáng nhẹ nhàng tiêu sái thoát tục. Hắn đứng dưới ngọn hoa đăng, nhất thời làm cho tất cả hoa đăng mất đi vẻ rực rỡ.
Li Thanh trông thấy Lan Uyên, đôi mắt mặc lam như tỏa ra một ngọn đăng hỏa.
Vị công tử trẻ tuổi lạc mất nương tử giương khóe miệng nói một câu, thu phiến tử chắp tay hành lễ với lão hán: "Đa tạ đại bá cùng các vị hương thân giúp đỡ, nội tử đã tìm được, tại hạ cảm kích không sao tả xiết."
Lão hán và mọi người đều ngẩn ra, nhìn xung quanh xem rốt cuộc nữ tử vị kia muốn tìm là ai. Nhìn theo tầm mắt của Lan Uyên, chỉ thấy một thân ảnh bạch sắc xoay người rời đi, phía sau ống tay áo tung bay, cuộn lên tầng tầng tế sa (sợi nhỏ) trắng thuần.
"Nội tử thẹn thùng, không thích xuất đầu lộ diện, thỉnh chư vị thứ lỗi." Lan Uyên vẫn chỉ cười.
Chớp mắt lam ảnh chợt lóe, trên cầu làm gì còn tiểu tướng công cùng nương tử e thẹn nhà hắn?
Trên đường đầy những người chen vai thích cánh, Li Thanh liền rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng người. Ngõ nhỏ không người, cũng không có đăng hỏa (ngọn đuốc, ngọn đèn), trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng mờ mờ.
Phía sau không hề vang lên tiếng bước chân, cánh tay đột nhiên bị người giữ chặt, tay kia theo phản xạ vung lên nhưng cũng bị ngăn cản. Thân hình bị ép lui về phía sau, lưng dựa vào tường, thân thể bị người kia áp chế, ngực dán ngực.
"Ngươi bảo ta hảo tìm."
Trong bóng tối thấy không rõ mặt, con ngươi mặc lam lộ ra óng ánh trong suốt, ẩn ẩn có thể nhìn thấy trong đó dâng lên một ngọn lửa nhỏ, phát ra quang mang nhuốm màu mặc lam.
"Nga." Li Thanh thản nhiên đáp lại, nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Lan Uyên bỗng dưng bừng cháy, rực rỡ lóa mắt đến không kịp tán thưởng, đôi môi hắn liền đi lên.
Nhu tình mật ý khác hẳn trước đây, nụ hôn của Lan Uyên lúc này rất thô bạo. Răng không chút lưu tình cắn lên đôi môi mọng của Li Thanh, khiến cho y không thể không mở miệng để lưỡi hắn tiến vào. Chiếc lưỡi linh hoạt chiếm đoạt mọi thứ trong miệng Li Thanh, liếm từ ngoài vào trong không bỏ sót bất cứ chỗ nào rồi lại gắt gao quấn lấy lưỡi Li Thanh buộc y đáp lại, sau đó lại tiến vào nơi sâu nhất trong yết hầu tình sắc không ngừng ra vào.
"Ngô..." Li Thanh lắc lắc đầu muốn tránh đi.
Lan Uyên không buông tha kéo y dính sát vào hắn, động tác ôn nhu hơn rất nhiều, vươn lưỡi quấn lấy lưỡi Li Thanh tinh tế mút vào. Đầu lưỡi Li Thanh thu lại, trong miệng bốn phía đều bị Lan Uyên xâm phạm.
Tiếng huyên náo ngoài hẻm nhỏ đã sớm không nghe thấy, tiếng nước vang lên khi nhuyễn lưỡi giao triền trong ngõ nhỏ yên tĩnh tăm tối càng thêm rõ ràng.
Đôi môi thật lâu sau mới li khai, hơi thở ồ ồ phả lên mặt đối phương, cả hai đều nhìn người trước mặt trong mắt nặng nề một mảnh ám sắc.
"Tìm ngươi lâu như vậy, ngươi nói nên tạ ơn ta như thế nào?" Lan Uyên nói bên tai Li Thanh.
Không đợi Li Thanh trả lời liền hôn dọc theo khóe miệng của y một đường liếm xuống, lướt qua đó là một đường thủy quang ngân sắc uốn lượn xuống. Đến chỗ yết hầu, mở miệng cắn một cái, hài lòng khi nghe thanh âm như bị hút hết không khí của y, tinh tế gặm lấy, có thể nhận thấy thân thể kề sát nhẹ nhàng run rẩy. Một tay kéo lấy eo làm cho y càng tới gần mình, một tay thâm nhập vào trong y sam của y vuốt ve dọc theo thắt lưng, chạm tay vào một mảnh trắng mịn, bàn tay lại càng sờ soạng nhanh hơn, giống như món đồ sứ tốt nhất.
"Ta cho ngươi tìm sao?" Li Thanh nhíu mi nhìn hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!