Chương 4: (Vô Đề)

Sải bước đến Thiên Sùng cung liền cảm thấy không khí có chút bất đồng với bình thường, thật im ắng, mọi người đều cẩn trọng dè dặt. Đám phó dịch ngay cả thấy Lan Uyên cũng chỉ cười gượng gạo, trên đường đi nửa tiếng bước chân cũng không nghe thấy.

"Ta đến gặp Văn Thư." Thấy phó dịch muốn dẫn hắn đến tẩm điện của Úc Dương Thiên Quân, Lan Uyên vội giải thích.

"Ngài vẫn là trước đi theo tiểu nhân qua bên kia xem đi." Phó dịch thấp giọng nói.

Lan Uyên nghe lời hắn nói biết nhất định đã có chuyện: "Nói đi, làm sao vậy?"

"Này... Ngài... Ngài vẫn là chính mình đi xem đi." Phó dịch cắn chặt môi, lúc sau hỏi cái gì cũng không đáp.

Mãi đến khi đưa Lan Uyên đến trước cửa, khom người đối bên trong thấp giọng thông báo: "Chủ tử, nhị thái tử đến."

Lan Uyên cũng giương giọng hướng bên trong lên tiếng: "Tiểu thúc, chất nhi đến vấn an người."

Vừa nói vừa đẩy cửa xông vào, ai ngờ, cửa khóa bên trong, đẩy không ra. Có chút hồ nghi nhìn phó dịch bên cạnh, phó dịch đối hắn lắc lắc đầu, để hắn chờ.

Úc Dương Thiên Quân bên trong không trả lời, lại nghe một trận hí hí sách sách vang lên, thi thoảng còn kèm theo vài tiếng rên rỉ trầm thấp.

Hồi lâu, cửa mở ra, Úc Dương Thiên Quân băng lãnh nghiêm mặt đứng trước cửa, mái tóc màu ngân tử (ngân là màu bạc, tử là màu tím _ _!), trên trán ngân tử hằn lên một đôi mắt tím lạnh lùng đến có thể nhìn thấy tuyết bay: "Chuyện gì?"

"Tiểu chất vội tới thỉnh an thúc thúc." Lan Uyên cũng không sợ hắn, thu phiến tử cung kính xoay người thi lễ. Ánh mắt mặc lam nâng lên, len lén nhìn vào bên trong dò xét, lại bị thân ảnh của Úc Dương Thiên Quân che mất, chỉ nhìn thấy bên trong sa mạn tử sắc treo một tầng lại một tầng.

"Ân." Úc Dương Thiên Quân gật gật đầu, Lan Uyên lập tức đứng thẳng lưng.

"Lần trước người đưa đến Quỳnh Hoa Lộ, hương vị thâm diệu, có lẽ đã mất không ít tâm tư của tiểu thúc, lần này tiểu chất đến để tạ ơn ân điển của tiểu thúc." Lan Uyên bất quá là thuận miệng nói, lại không ngờ Úc Dương Thiên Quân sắc mặt đại biến, long ấn trên trán quang mang đại thịnh, ngay cả sát khí trong mắt cũng không che dấu, nhìn thẳng hắn, song nhãn tử sắc yêu dị mà oán độc.

Giống như muốn đem Lan Uyên đang sợ tới mức thối lui giết chết, "Tiểu thúc...... Này...... Đây là..."

Đây là làm sao? Vị tiểu thúc luôn luôn được xưng là thanh dật thượng tiên này của hắn thế nào lại sinh khí lớn thế này?

"Lúc ấy còn dư một vò rượu, ngài ghét ngọt nên không thích uống, ta lại không thể uống nhiều, thay vì để lãng phí không bằng đưa cho nhị thái tử, cho nên ta tự tác chủ cho người mang đi tặng. Thỉnh chủ tử thứ tội." Văn Thư từ phía sau Úc Dương Thiên Quân đi ra, cúi người xuống quỳ trên mặt đất.

Văn Thư so với lúc trước tựa hồ gầy hơn rất nhiều, màu da cũng tái nhợt trong suốt, đôi môi đỏ tươi, lộ ra khuôn mặt ảm đạm.

Lan Uyên muốn đến đỡ, lại e ngại sắc mặt khó coi của Úc Dương Thiên Quân, thực là không dám có bất kì hành động gì.

Ba người cứ bất động như thế, sau một lúc lâu, Úc Dương Thiên Quân hừ lạnh một tiếng phi thân ra ngoài. Bóng người vừa biến mất, Văn Thư liền "Oa ——" một tiếng phun ra một búng máu, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lan Uyên vừa rồi thấy rõ ràng, Úc Dương Thiên Quân trước khi đi nhấc chân hung hăng đá vào bụng Văn Thư một cái, Văn Thư là cố nén chờ hắn đi rồi mới phun máu. Lúc này, Lan Uyên mới vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn, nắm lấy cánh tay của hắn mới giật mình phát giác Văn Thư gầy đến chỉ còn da bọc xương. Muốn đỡ hắn vào tẩm điện, Văn Thư lại lắc đầu cự tuyệt:

"Không có gì, quay về chỗ ta đi... Nơi này... Nơi này không thoải mái..."

Lan Uyên cho hắn tựa vào người, thấy bộ dáng suy yếu của hắn, muốn bế hắn đi, lại bị hắn cự tuyệt. Chỉ có thể cho hắn tựa vào người mình mới có thể gắng gượng trở về tiểu viện tử nằm sâu trong hậu hoa viên.

Trong viện cũng là nhất phái tiêu điều, những dây leo xanh biếc trên tường viện ngày xưa cũng đã khô héo, chiếc bàn đá tròn cùng thạch đôn cũng đóng một tầng bụi thật dày, hiện ra bộ dáng đã lâu không có ai ngồi.

Văn Thư ngồi lên một thạch đôn, ngẩng đầu nói với Lan Uyên: "Gần đây ta thân thể không tốt, người khác cũng ít đến đây, nên mới không để ý dọn dẹp nơi này, để cho nhị thái tử chê cười rồi."

Lan Uyên nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, trong lòng lại càng không dễ chịu: "Văn Thư, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi nếu xem ta là bằng hữu thì nói cho ta biết, trong trời đất này có cái gì mà nhị thái tử ta không thể giúp được ngươi?"

Văn Thư chỉ lắc đầu: "Không có gì, thật sự. Ta muốn ngươi giúp chuyện gì nhất định sẽ nói với ngươi."

Lan Uyên biết rõ tính Văn Thư, hắn nếu không muốn nói thì cho dù là ai cũng không ép được hắn, chỉ có thể chuyển trọng tâm câu chuyện, nghĩ muốn kể mấy chuyện thú vị để chọc cho hắn vui vẻ.

Nói đến Li Thanh, nói đến buổi đêm kia, có rượu có gió có trăng, rượu có chút nồng đậm, gió có chút lạnh, trăng có chút đạm, cứ như vậy ôm, cứ như vậy hôn, cứ như vậy nói ta muốn ngươi, liền cứ như vậy.

Văn Thư vừa nghe vừa gật đầu, trên mặt rốt cục có một nụ cười: "Đã như thế, thì hảo hảo đối tốt với người ta đi, đừng có bỏ lỡ."

Lan Uyên phe phẩy phiến tử cười: "Đó là đương nhiên, ta tất nhiên là đối với hắn tốt nhất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!