Việc xử trí Minh Cơ như thế nào làm mọi người tranh cãi ồn ào huyên náo, có người nói phải y luật nghiêm trị, có người nói phải thủ hạ lưu tình. Mọi người ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng ai cũng hiểu, vì muội muội Minh Cơ này, Minh Dận đã dốc hết công sức để bảo toàn tính mạng cho nàng. Là huynh muội thân tình cũng tốt, bao che khuyết điểm cũng được, chuyện xấu mặt của xà tộc lại lọt ra ngoài cũng là sự thật không thể chối cãi.
Lan Uyên nhìn thấy Mặc Ngọc Phương Giới trên tay Mặc Khiếu liền cảm khái: "Mấy lần trước còn thấy thứ này trong tay Minh Dận. Nghe nói đây không phải là một vật tầm thường, hàn ngọc vạn năm đã hiếm có, lại có thể đen thuần như mực thế này thiên thượng đích hạ (trên trời dưới đất) nhất định chỉ có một. Hắn là xà tộc, thích âm hàn, cho nên thường mang trên người. Ngươi một con lang (sói) da dày thịt béo cầm làm gì?"
Mặc Khiếu "Hắc hắc" cười hai tiếng, gỡ ra đặt trong tay ngắm nghía: "Cũng không phải là món đồ thú vị gì, ngươi có bảo bối không muốn lấy ra cho huynh đệ mở rộng tầm mắt a?"
Lan Uyên cười đóng phiến tử: "Đối với ngươi cũng như bỏ đá xuống giếng a."
"Ta làm sao lại bỏ đá xuống giếng?" Mặc Khiếu kiên nhẫn lặp lại, thở dài nhìn chén rượu trước mặt, "Thủ đoạn ép người thôi, nếu đã cầm đồ của người ta, ngươi cho là ta sẽ không giúp sao?"
"Loại sự tình này vốn là dành cho bọn tiểu nhân làm, với bản lĩnh của Minh Dận cùng của cải xà tộc, muốn lưu lại một Minh Cơ cũng không khó." Lan Uyên có chút khinh thường, "Phép tắc là viết cho người xem, làm như vậy còn gì là luật?"
"Ai, nhị thái tử của ta, may mắn trên ngươi còn có một Huyền Thương, may mắn thiên giới không phải do ngươi cai trị, bằng không thật đúng là trời long đất lở." Mặc Khiếu bất đắc dĩ, "Ngươi không nghĩ đến sự thật, đồng ý rằng ngươi nói chính là tình hình hiện tại. Theo ta thấy, chỉ sợ là của cải xà tộc đều bỏ ra hết, không biết Minh Cơ có thể bảo trụ được không.
Ngươi không thấy bộ dáng ưu sầu của Minh Dận mấy ngày nay."
"Phải không?" Lan Uyên hỏi.
Mặc Khiếu không đáp, chỉ là cười uống rượu. Lan Uyên cũng không nhắc lại. Mọi người lại cùng cười đùa nói về chuyện khác.
——————————————
Vốn chuyện không phải của nhà mình, không cần lo lắng như vậy. Nghị luận một trận là được rồi, không đáng để so đo bấm đốt ngón tay như thế. Nói là lạnh lùng cũng được, ích kỷ cũng được, không phải là cùng nhau diễn một vở kịch thôi sao? Thật thật giả giả, có mấy ai quan tâm thật sự?
Việc Minh Dận đến bái phỏng Li Thanh đã nằm trong dự đoán. Từ sáng sớm, Xà vương đã phải đi đi lại lại giữa các tộc, tặng Mặc Khiếu Mặc Ngọc Giới, lại tặng Kình Uy một chiếc vòng phỉ thúy và hơn mười vũ nữ xinh đẹp...... Ngay cả danh mục quà tặng các tộc cũng được truyền nhau ồn ào huyên náo, tính tính một chút cũng đến lúc nên đến hồ tộc. Vì chuyện gì, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ.
Các trưởng lão hỏi y: "Tuy nói có chút giao tình, nhưng dù sao cũng không thân thiết, phải ứng phó như thế nào?"
Tính toán so đo lợi hại cả nửa ngày, mấy trưởng lão mặt trướng hồng lục tục đứng dậy. Li Thanh nhìn thấy cũng không nói lời nào.
Hôm nay, Minh Dận đem bản đồ của Đông cốc, Bắc bộ bách lí thụ lâm (cốc phía đông, rừng cây trăm dặm phía bắc) đến trước mặt y, Li Thanh cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua, thần sắc một chút cũng làm người khác đoán không ra.
"Ngươi vẫn là cái dạng này."
Xà vương mặc một thân trù y ngũ sắc sặc sỡ, mái tóc đen dài buông xỏa, phía đuôi tóc dùng một sợi dây lụa cùng màu buộc lại, làm nổi bật khuôn mặt gầy gò hốc hác, làm cho người ta có cảm giác như đang ở âm ty, một đường lạnh đến đáy lòng.
"Ngươi cũng không thay đổi." Li Thanh nhìn Minh Dận.
Mới đây mọi người còn cùng một chỗ tụ tập chơi đùa, Li Thanh không quen nhìn điệu bộ của bọn Minh Dận, bọn Minh Dận cũng không phục sự lãnh ngạo của Li Thanh, đều tự đem căm giận giấu trong lòng, quan hệ cũng sẽ không thiển không đạm. Mới trước đó cho tới hôm nay, như lúc trước không quen nhìn lại không quen nhìn, như trước không phục lại không phục, gặp mặt cũng xấu hổ.
"Đây là bản đồ Đông cốc, thụ lâm tử phương Bắc, Hồ vương có vừa lòng không?" Minh Dận hỏi.
Li Thanh gật đầu, cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Phiến thụ lâm tử là ranh giới giữa hồ tộc cùng xà tộc, địa thế hảo, điều kiện tốt mà cây cối lại xanh tươi, rất thích hợp làm nơi cư trú của thú tộc. Lưỡng gia đều muốn chiếm lấy, vì vậy còn gây chiến với nhau, sau lại triệu các vương đến cùng nhau thương nghị, mỗi nhà một nửa, lúc này mới bình ổn phân tranh. Đều là những chuyện xưa, khi đó vẫn chưa có Li Thanh, bọn Minh Dận. Chính là hai nhà đối với phiến lâm tử kia vẫn canh cánh trong lòng đến bây giờ.
Hiện tại, Minh Dận chủ động dâng lên, chẳng khác nào làm mất mặt nhà mình, chắc chắn ở trước mặt tộc nhân cũng sẽ không được sống dễ chịu.
"Nếu như người gặp chuyện không may là Li Lạc, ta xem ngươi so với ta có thể sống dễ chịu hơn không." Minh Dận yên lặng nhìn Li Thanh.
"Ta sẽ một chưởng đánh chết hắn." Li Thanh nói.
"Ha hả......" Minh Dận nở nụ cười, tiếng cười cũng là âm lãnh, "Quả thật là ngươi có thể làm được."
Nhàn nhã nói vài câu, hai bên không để ý người kia nói gì, cuối cùng lại không nói cùng một chuyện. Trầm mặc cũng là một loại nan kham, Minh Dận đứng dậy cáo từ.
"Cầm lấy đi." Li Thanh mở miệng.
Thân hình Minh Dận đứng lại, một bước cũng không bước được, cũng không xoay người lại: "Quyết định làm gì là chuyện của ngươi, cùng ta không quan hệ. Ta chỉ là muốn dốc hết sức mà thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!