Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh Sweetie của thỏ điên
Song Nhi bị ánh mắt Thiên Lan nhìn đến nỗi toàn thân như bị kim đâm, Thiên lan không nói gì, nàng cũng không động đũa, thân thể cứng ngắc ngồi đó, không khí cả căn phòng vô cùng căng thẳng, thời gian qua đi nửa tuần hương, cho đến khi Vân Huyền Khê đi vào.
Vân Huyền Khê nhìn thấy phòng của Thiên Lan còn sáng đèn, nghĩ muốn vào xem một chút, vừa đến cửa thì phát hiện không khí bên trong không đúng, vào trong liền càng cảm thấy có gì đó không ổn, Song Nhi thế mà lại cùng với Thiên Lan ngồi bên bàn. Trên bàn bày đầy thức ăn giò đã nguội lạnh, Thiên Lan vẻ mặt cười cười chống cằm nhìn Song Nhi, Song Nhi một mặt trắng bệch như tờ giấy, run bần bật.
"Đại thiếu gia, tha mạng" Song Nhi vừa nhìn thấy Vặn Huyền Khê lập tức quỳ sụp xuống đất, cứ thế dập đầu xin tha mạng.
Vân Huyền Khê không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đem tầm mắt chuyển sang trên người Thiên Lan. Thiên Lan cũng thuận thế đứng dậy chỉnh lại vạt váy không một chút nếp nhăn của mình, một tay gõ xuống mặt bàn, đón nhận ánh mắt của Vân Huyền Khê, nói: "Muội chỉ là mời Song Nhi ăn cơm thôi, ai mà ngờ nàng ta lại có phản ứng này"
"
Vân Huyền Khê là người từ trong những âm mưu này mà bước ra, liền lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Thiên Lan, đôi mắt tinh anh lập tức nổi lên một ngọn lửa giận, những người này gan ngày càng lớn rồi, hắn không dám tưởng tượng hậu quả thế nào nếu Thiên Lan ăn những đồ ăn này.
Vân Huyền Khê đi đến bên cạnh Thiên Lan, xoa nhẹ đầu nàng, xoay lại nhìn Song Nhi vẫn đang run bần bật quỳ dưới đất: "Là ai phái ngươi tới!?"
Song Nhi chỉ biết dập đầu, luôn miệng xin tha mạng, không trả lời câu hỏi của Vân Huyền Khê, trên trán đã nhìn thấy một ấn đỏ, thân thể run rẩy rút lại, hận không thể tìm được một khe hở để trốn vào.
"Đại thiếu gia, đại tiểu thư tha mạng, Song Nhi không phải cố tình, không phải cố tình đâu" Song Nhi nước mắt nước mũi quện cả vào nhau, nói năng không rõ ràng.
"Vậy nghĩa là có ý rồi?"Thiên Lan cười lạnh một tiếng. Nếu không phải nàng không cảm thấy đói, hôm nay không bị Vân Vũ Nhu giết chết cũng sẽ bị người khác hạ độc chết.
Nghĩ lại hôm nay biến đổi bất ngờ, Thiên Lan cảm thấy có chút bực bội, hết cái này đến cái khác dây dưa không dứt, trong Vân gia nầy rốt cuộc có bao nhiêu người muốn giết chết nàng đây?
"Không phải không phải, Song nhi không dám, không dám" Song Nhi nghe thấy lời của Thiên Lan lập tức lắc đầu, trên mặt toàn là sợ hãi.
"Rốt cuộc ai phái ngươi tớiz" Vân Huyền Khê có chút không kiên nhẫn, nha đầu này là hắn đặc biệt từ bên ngoài mua về, thật không ngờ vẫn không tránh khỏi bị người khác mua chuộc. Xem ra phải nhanh chóng đưa Thiên Lan rời khỏi đây.
Thiên Lan nhìn bộ dạng đến chết cũng không chịu khai của Song Nhi, trong đầu nhớ lại những bộ phim trong kiếp trước từng xem, lại nhìn bộ dạng của Song Nhi, nàng rủ mi mắt, nói: "Người nhà ngươi có phải đang trong tay người ra lệnh cho ngươi hạ độc ta không?"
Song Nhi mắt trừng lớn, Thiên Lan liền biết mình đã nói đúng, mấy thủ đoạn này thật là…
"Đại tiểu thư, thật xin lỗi, Song Nhi là bị ép nên hết cách rồi, xin đại tiểu thư tha cho Song Nhi" Song Nhi thật không ngờ đại tiểu thư phế nhân trong tin đồn lại thông minh như vậy, vốn là được làm việc trong Vân gia đã là rất may mắn rồi, ai ngờ nàng mới vào có vài ngày thì có người báo rằng đệ đệ duy nhất ở trong tay họ, nếu muốn đệ đệ được sống thì phải làm việc cho bọn họ.
Đó là người thân duy nhất của nàng, nàng không thể đứng nhìn đệ đệ chết, chỉ có thể đồng ý.
Song Nhi không nói ra danh tính của người đó, chỉ đến ngày thứ hai liền có tin Thiên Lan trúng độc đang rất nguy kịch được truyền ra, Vân Huyền Khê nhân cơ hội trừng phạt tất cả hạ nhân trọng viện, không giữ lại bất cứ một ai, đến Song Nhi cũng bị đuổi ra ngoài.
Người nhà Vân gia sau khi nghe tin này, phản ứng gần như giống nhau, vết nhơ của Vân gia cuối cùng cũng sắp biến mất rồi.
Vân Khiếu Thiên ái ngại Vân Huyền Khê nên phái một dược sư đến xem, dược sư chỉ cảm thấy khí tức của Thiên Lan rất yếu, bộ dáng như không sống được bao lâu nữa, chỉ có thể lắc đầu than thở rời đi. Dược sư rời đi không lâu, Vân Khiếu Thiên liền dẫn Vân Vũ Nhu cùng một vài người nhà Vân gia đến xem Thiên Lan lần cuối.
Vân Huyền Khê ngồi bên cạnh giường Thiên Lan, một mặt đau buồn nhìn người nằm trên giường sắc mặt biến đen, Vân Khiếu Thiên bước vào bắt gặp một màn này, trong mắt phát ra hàn quang, đáy mắt có vài phần rối rắm.
"Thiên Lan sao rồi?" Vân Khiếu Thiên ho một tiếng, muốn nhấn mạnh sự tồn tại của mình.
Vân Huyền Khê làm như không nghe thấy gì vậy, ngây ngốc nắm chặt tay của Thiên Lan, bộ dạng mất hồn, Vân Vũ Nhu trong lòng đắc ý, nữ nhân này cuối cùng cũng chết, tối qua tuy rằng không giết được nàng ta, bây giờ nàng ta vẫn phải chết, chỉ là không biết ai đã ra tay, thật là quá nhanh.
Trong lòng những người khác cũng đang suy nghĩ giống như Vân Vũ Nhu, bọn họ đều nghĩ rằng dòng chính đại tiểu thư Vân Thiên Lan ở trong Vân gia là một vết nhơ, vấy bẩn sự tồn tại của bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng chết rồi.
"Đại ca, cha đang hỏi ngươi" Vân Vũ Nhu thấy Vân Huyền Khê không trả lời, liền lên tiếng, có Vân Khiếu Thiên ở đây, ả mới không sợ Vân Huyền Khê.
Vân Huyền Khê buông Thiên Lan ra, giúp nàng đắp chăn, lúc này mới đứng dậy, nhìn về hướng Vân Khiếu Thiên và nữ nhân bên cạnh hắn. Vân gia đương gia chủ mẫu Đỗ Y, Đỗ Y đã sắp bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt lại cực kì trẻ trung, đứng cạnh Vân Vũ Nhu, người không biết lại tưởng là hai tỷ muội, lúc này bà đang nắm chặt khăn tay, ánh mắt nhìm về người nằm trên giường, trên môi hiện lên một nụ cười khó mà phát hiện được.
"Gia chủ, chuyện của Thiên Lan có nhiều điểm không bất thường, mong gia chủ điều tra rõ ràng". Vân Huyền Khê khó có được vẻ mặt nghiêm túc như lúc này, gương mặt này ẩn chứa gương mặt thời niên thiếu của Vân Khiếu Thiên. Hằng ngày tươi cười nhìn không giống chút nào, thời khắc nghiêm túc này lại giống đến tám chín phần.
Trong lòng Vân Khiếu Thiên lập tức có một tư vị khác biệt, hắn nhìn Vân Huyền Khê một lúc lâu không mở lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!