Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
Trúng được một chiêu, dung mạo vặn vẹo của Vân Vũ Nhu càng hiện lên một nụ cười quỷ dị, ả không sử dụng linh lực.
Vân Huyền Khê cho dù có nghi ngờ cũng không có được chứng cứ, nắm chắc đoản đao trong tay, tiếp tục sáp lại gần Thiên Lan, hôm nay ả nhất đỉnh xóa sổ tiện nha đầu vướng mắt này.
Trong lòng Thiên Lan lập tức bình tĩnh trở lại, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm Vân Vũ Nhu, lộ ra từng chút lạnh lẽo.
Nữ nhân này hôm nay là muốn ép nàng vào chỗ chết đây, nàng không muốn so đo, nữ nhân này lại tốt rồi, cứ phải áp tới.
Không biết từ đâu gió lạnh thổi tới, cây lá bốn phía phát ra âm thanh sột xoạt, sau lưng Vân Vũ Nhu có chút rét lạnh, ả vô thức có chút nghi ngờ, người đứng trước mặt ả có thật là tiện nha đầu Vân Thiên Lan không?
Hừ, không cần biết có phải hay không, hôm nay nàng ta nhất định phải chết, trong lòng Vân Vũ Nhu tự mình an ủi, bước nhanh về hướng Thiên Lan.
Đoản đao từ bên phải Thiên Lan hướng tới, ánh mắt Thiên Lan chợt lạnh, nhấc tay nắm chặt cổ tay Vân Vũ Nhu, Vân Vũ Nhu trừng lớn mắt, muốn thoát khỏi, phát hiện cho dù dùng lực thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay thon dài đang giữ chặt tay mình.
Thiên Lan cười lạnh, thật nghĩ rằng nàng nhiều năm như vậy nắm quyền tập đoàn Đế Quốc là làm trò sao, không có chút kĩ năng phòng thân sao được, nhưng thân thể này quá yếu đuối, mấy thuật đấu vật sử dụng đều không có mấy uy lực, vừa rồi cũng chỉ vì thân thể này mà nàng chậm trễ như vậy.
"Vân Vũ Nhu, ta từng nói qua đừng đến chọc tức ta, ngươi vì sao vẫn là không nghe ời chứ" Thiên Lam khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, đôi mắt đen nhánh hiện lên ánh sáng dọa người.
Bàn tay khẽ dùng lực, thuần đà chỉ nghe rắc một tiếng, cổ tay Vân Vũ Nhu mềm nhú bông bị bẻ thẳng xuống, đoản đao bị Thiên Lan thuận thế tiếp được, thân mình tiến tới cạnh Vân Vũ Nhu.
Một cánh tay khác nhanh chóng dùng đoản đao kề trên cổ ả.
Đoản đao băng lạnh động đến động mạch nóng ấm, Vân Vũ Nhu trong lòng toàn là ý lạnh, nữ nhân này tuyệt đối không phải Vân Thiên Lan, nàng ta không thể có được khí tức cũng như thực lực này.
Ngươi là ai Vân Vũ Nhu đau đến toát mồ hôi lạnh, con ngươi đen tối cứ thế chờ đợi Thiên Lan, giống như muốn từ nàng nhìn rõ bản chất con người bên trong vậy.
Thiên Lan nghe thấy câu hỏi này liền bật cười, mi mắt cong cong, gương mặt vốn gầy gò vàng vọt lúc này chợt làm người khác bất giác sợ hãi,
"Vân Vũ Nhu ngươi có phải là ngốc rồi không, đến tỷ tỷ này mà cũng không nhận ra sao?"
Làm sao nàng không hiểu Vân Vũ Nhu đang nói gì, chỉ là thân thể này của nàng chính là Vân Thiên Lan, bị hoán đổi chỉ có linh hồn, cho dù là lấy máu để xác nhận nàng cũng không sợ.
"Ngươi không phải Vân Thiên Lan, Vân Thiên Lan không có giống như ngươi" Vân Vũ Nhu lắc đầu quầy quậy, rõ ràng là không tin.
Vân Thiên Lan trong mắt ả vốn là người ăn nói khép nép, vâng vâng dạ dạ, một bộ dạng thấp hèn.
Thiên Lan càng tiến sát Vân Vũ Nhu, đoản đao lại càng kề gần cổ Vân Vũ Nhu vài phần, một vệt máu nhuốm lên ánh hàn quang của đoản đao.
Thiên Lan hạ nhẹ thanh âm, dường như lẩm bẩm nói với ả,
"Con thỏ bị ép vào đường cùng cũng sẽ cắn trả chứ đừng nói đến con người"
Thanh âm này lọt vào tai Vân Vũ Nhu trở nên băng lạnh đến tận xương, từ trong lời nói ả có thể nghe rõ hàn ý thâm sâu, một lần nữa làm rõ ý nghĩ trong lòng ả.
Nữ nhân này tuyệt đối không thể là Vân Thiên Lan, nhưng từ diện mạo đến khí tức dều không có gì khác biệt, đúng là Vân Thiên Lan không sai, lúc này trong lòng Vân Vũ Nhu rối bời.
Một người dung mạo có thể thay đổi, nhưng tuyệt đối không thể thay đổi được khí tức, những người thân thuộc chỉ cần lướt qua là có thể nhận ra, nhưng khí tứv của nữ nhân này thật sự là giống hệt Vân Thiên Lan. Là ả suy nghĩ quá nhiều sao?
Trong đầu Vân Vũ Nhu toàn là nghi hoặc, trong lòng luôn có một âm thanh không ngừng nói rằng nữ nhân này không phải là Vân Thiên Lan, Vân Thiên Lan không biết phản kháng lại ả, nhưng ả tìm không ra bằng chứng.
"Các người đang làm gì vậy" hai người giằng co một lúc, một âm thanh lãnh đạm đột nhiên truyền tới.
Vân Thiên Lan nghiêng đầu nhìn lại, Vân Ninh Tẩm đứng ở xa nghi hoặc nhìn hai người, Vân Thiên Lan dán lên Vân Vũ Nhu che đi thanh đoản đao, từ góc độ của Vân Ninh Tẩm, hai người dán chặt vào thân thể nhau, Thiên Lan thân thể hơi chếch lên trước, giống như sắp hôn nhau đến nơi.
Thiên Lan khẽ động thân, lộ ra thanh đoản đao đang kề tại nơi cổ Vân Vũ Nhu, khóe miệng khẽ cười nhạt, chậm rãi bỏ ra thanh đoản đao, ngữ khí vô tư nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!