Khuôn mặt Phạn Diệt kiêu ngạo, đây chính là lý do mà nó không muốn sử dụng linh lực, nó cũng không biêt vì sao linh lực của nó lại là màu hồng, cái màu sắc này làm sao mà xứng với nó – một Phạn Diệt đại nhân soái khí như vậy, quá mất giá rồi.
Mấy người kia đột nhiên nhìn thấy một vệt sáng màu hồng xuất hiện, trên mặt toàn một vẻ kinh ngạc, trên đại lục này còn có linh lực màu hồng sao?
Không đợi Thiên Lan có ý kiến, nàng đã cách một đất không xa rồi, mấy cành cây cắm trên người nàng, toàn là vết thương, Thiên Lan nhịn đau nhìn kĩ lấy một cơ hội, nắm chặt một cành cây, tuy rằng tốc độ chậm lại một chút, nhưng vẫn rất có lực đối với thân thể của Thiên Lan, bàn tay tóm lấy cành cây đó nổi lên một trận đau đớn.
Bị treo trên cành lây rung lắc vài cái, Thiên Lan đã cảm thấy tay mình như muốn đứt ra vậy, Phạn Diệt nắm lấy tay áo nàng, cũng thuận theo sự rung lắc của nàng mà rung lắc theo.
"Đoàn Đoàn, ngươi mẹ nó có linh lực sao còn để ta cứ thế ngã xuống dưới đất." Thiên Lan từ cành cây di chuyển lại gần vào thân cây, sau khi đứng vững liền nắm ngược chân của Phạn Diệt xách lên.
Phạn Diệt phẫn nộ mà nói:
"Tiểu gia còn tưởng, còn không phải là tại ngươi, một chút linh lực cũng không có, khiến cho linh lực của ta cũng bị áp chế rồi, có thể làm chậm lại tốc độ của ngươi tiểu gia cũng là tận lực rồi, còn nữa ngươi không phải vẫn tốt sao?"
Khế ước giữa người và thú có một mối quan hệ rất kì diệu, lực lượng của chủ nhân càng cường đại, lực lượng của khế ước càng cường đại, mà thực lực của chủ nhân càng yếu, thực lực của khế ước cũng càng yếu, cho dù là một thần thú đã thành niên, cùng với một người không có linh lực lập nên khế ước, lực lượng của thần thú cũng sẽ bị áp chế để bằng với trình độ của chủ nhân.
Vì thế, muốn khế ước phát huy được sức mạnh lớn nhất, chủ nhân phải không ngừng trở nên mạnh hơn.
Thiên Lan sờ sờ mũi mình, cười mỉa hai tiếng rồi đem Phạn Diệt đặt lại trên vai mình, cái này cũng không thể trách nàng, đều tại cái tên đem linh căn của nàng phong ấn lại.
Thiên Lan từ trên cây tụt xuống, còn chưa đi được hai bước đã thấy một đoàn người đang chạy tới bên này, Thiên Lan nhăn mày, quyết đoán lần nữa trèo lên cây, nhìn những người đó chạy qua bên dưới, hướng tới trên núi.
Sức hút của Thần thú lớn như vậy, những người này đúng là không cần mạng nữa sao?
"Người chết vì tiền chim chết vì mồi." Phạn Diệt hừ lạnh một tiếng, thuận theo tay áo THiên Lan mà chui tọt vào bên trong.
Đợi cho dòng người đi qua, Thiên Lan mới tụt xuống, nhìn lên trên núi một cái, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là nhấc chân hướng lên trên núi, Đế Lâm Uyên mà chết thì không phải phong ấn của nàng sẽ không giải được sao, vì thế Đế Lâm Uyển nhất định không được chết.
Hoa Đào cùng mấy người đang giao tranh trên trời, không thấy Thiên Lan cũng bắt đầu chuyên tâm vào trận chiến, người tham gia chiến đấu trên không trung ngày càng nhiều, Thiên Lan đi bên dưới chốc chốc lại có một thi thể rơi xuống, vỡ đầu máu chảy, trên người còn có những vết thương sâu, nhìn thấy mà khiến Thiên Lan run bần bật.
Trong lòng đối với mùi áu tanh có chút phản cảm, nhưng nàng gượng ép chính mình phải quen đi, trên đại lục này, sau này trên tay nàng cũng sẽ nhuộm đầy máu tươi.
Ta không giết ngươi, ngươi cũng sẽ giết ta, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, kẻ yếu không có quyền được sinh tồn.
Thiên Lan nuốt một ngụm nước miếng, tránh khỏi cái thi thể đã không còn nhìn rõ được diện mạo kia, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng lại không ngừng run lên, dưới chân chốc chốc cũng mềm nhũn ra.
Nàng phải làm quen, nàng phải quen đi!
Trong lòng không ngừng an ủi chính mình.
Khó khăn lắm mới leo được đến đỉnh núi, trên đỉnh núi đã có rất nhiều người rồi, liên tục ngẩng đầu lên nhìn chiến trường trên đỉnh đầu, có người nóng lòng muốn thử, đó chính là người của đại ma đầu của đại lục, nếu như có thể diệt được bọn họ, trên đại lục này bọn họ cũng sẽ bị truy giết.
Thiên Lan quét mắt một lượt, không nhìn thấy Đế Lâm Uyên, nhưng nghe thấy một âm thanh quen thuộc, trước mắt liền tối sầm, xong rồi, nếu lần này để Vân Huyền Khê nhìn thấy bộ dạng mình bây giờ, hắn còn không quở trách nàng mất mấy ngày?
Thiên Lan khom người muốn chạy, trong lòng cầu nguyện, không nhìn thấy ta không nhìn thấy ta!
"Thiên Lan muội, muội muốn đi đâu?" âm thanh ôn hòa mang theo ý cười vẫn truyền tới, trong lòng Thiên Lan kêu khổ, trên mặt nặn ra một nụ cười, chầm chậm quay lại.
"Vân Khê ca ca, lâu quá không gặp."
Vân Huyền Khê đã đứng bên cạnh Thiên Lan, đang cười tươi nhìn nàng, lại thấy toàn thân nàng vô cùng chật vật, đôi mắt sáng bỗng xẹt qua một tia âm trầm lệ khí.
"Lúc muội đi đã hứa với ta thế nào?"
Vân Huyền Khê cũng bồi Thiên Lan cười, nụ cười của hai người muốn bao nhiêu giả tạo thì có bấy nhiêu, những người xung quanh chỉ có thể mắng thầm bị thần kinh, tiếp tục xem trận chiến trên trời.
Trong lòng hiên Lan xoắn lại, tiến tới phía trước kéo lấy cánh tay Vân Huyền Khê,
"Đại ca huynh xem, muội chỉ mà xây xước chút thôi…" nhìn ý cười Vân Huyền Khê càng nồng đượm, Thiên Lan lập tức đổi giọng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!