Chương 21: Gặp chuyện bất bình rút đao giúp đỡ

Editor: Devil Ly

Thiên Lan sờ lên cổ tay mình, hướng phía bên cạnh di chuyển ra một chút, trong lòng mắng thầm, đều nói nữ nhân lật mặt như lật sách, nàng thấy nam nhân này lật mặt so với nữ nhân còn nhanh hơn.

Lại theo bản năng mà sờ sờ ngân châm giấu trong tay áo, cái này nàng đặc biệt tìm thấy được ở chỗ Vân Huyền Khê, chính là muốn dùng trong tình huống như vừa rồi, không ngờ tới thật sự có chút tác dụng, tuy rằng đối với Đế Lâm Uyên mà nói hoàn toàn không có tác dụng gì, nhưng đợi sau này phong ấn của nàng được giải trừ, thì khó mà nói trước được điều gì.

Những người phía dưới Thiên Lan và Đế Lâm Uyên đều đã trèo hết lên cây, mà trưởng lão sử dụng linh lực bay lên không trung, hóa ra là một linh đế.

Ở trên đại lục này, chỉ có linh đế mới có thể bay được, đương nhiên cũng có linh khí bổ trợ có thể giúp người bay lên, nhưng loại linh khí này cũng rất khó mà bắt gặp.

Đế Lâm Uyên cho nàng cảm giác chính là cao thâm khó lường, nhưng để nàng tin một nam nhân nhìn chỉ mới hai mươi tuổi đã là linh đế, hoặc là còn hơn vậy, nàng tuyệt đối chịu đả kích, không chỉ có nàng, mọi người trên đại lục này đều chịu đả kích.

Nghe nói trên đại lục này người trẻ nhất đạt đến linh đế tên là Mộ Thượng Li, là người của Mộ gia thuộc hàng thế gia cao cấp trên đại lục Thương Loan, bất hạnh chính là nữ tử này đã qua đời rồi, tuổi đời không quá hai mươi lăm tuổi.

Âm thanh hí hí bên dưới cây kéo lại tâm trí của Thiên Lan, cúi đầu nhìn xuống, đủ loại rắn lớn nhỏ đang ở bên dưới bò lổm ngổm tại một chỗ, không ngừng bò lên bên này.

Tiểu mộc Thiên Lan thu lại ý niệm dư thừa hướng về phía xa xa gọi một tiếng.

Thuận theo tiếng của nàng, khung cảnh xung quanh bắt đầu có sự biến hóa, vẫn là rừng cây rậm rạp, nhưng bầy rắn kia không còn thấy nữa.

Mọi người trong lòng kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì?

Trưởng lão kia là kinh ngạc nhất, từ trên không trung bay tới phía dưới cái cây mà Thiên Lan trèo lên, một đôi mắt tinh anh, ánh mắt ông từ trên người Đế Lâm Uyên chuyển tới trên Thiên Lan, cứ thế chuyển tới chuyển lui, cuối cùng khóa lại trên người Đế Lâm Uyên.

Trên người Thiên Lan không có một chút sự chuyển động linh lực nào, cộng thêm âm thanh hỗn tạp vừa rồi phát ra từ bầy rắn, ông cũng không nghe rõ là nam hay nữ, tự nhiên sẽ đem tầm mắt chuyển đến trên người Đế Lâm Uyên, người cho ông cảm giác hắn vô cùng cao thâm khó lường.

"Công tử vừa rồi là sử dụng hoan thuật?" trong âm thanh của ông lộ ra một cỗ hưng phấn, giống như tìm thấy một bảo vật hiếm thấy.

Đế Lâm Uyên đã hồi phục lại bộ dáng lưu manh, hướng tới Thiên Lan cười cười,

"Gia không có cái bản lĩnh đó, người ngươi muốn tìm ở bên này"

Trưởng lão đầu tiên có chút ngẩn ra, sau đó đem tầm mắt chuyển đến trên người Thiên Lan, lần nữa dò xét lại một lượt, thật sự không có một chút linh khí nào, tiểu cô nương này biết hoan thuật?

Thiên Lan có cảm giác quẫn bách vì bị người khác nhìn, kéo áo của mình trong lòng tự an ủi, người này này bộ dáng hiền lành, thật không ngờ lại là một kẻ mặt người dạ thú, đến một tiểu cô nương như nàng cũng không bỏ qua, so với Đế Lâm Uyên còn bệnh hoạn hơn.

Trưởng lão thấy hành động của Thiên Lan, sắc mặt đen lại, tiểu nha đầu này đem ông nghĩ thành loại người gì vậy? Ông nhìn giống với kẻ mặt người dạ thú lắm sao?

Nhìn ông một bộ dáng vô cùng nhân ái thế này là biết không phải rồi.

"Tiểu nha đầu, ngươi vừa rồi có phải dử dụng hoan thuật không?" trên mặt ông nặn ra một nụ cười mà ông nghĩ rằng vô cùng nhân ái, nhưng sự hưng phấn trong mắt làm thế nào cũng không giấu đi được.

Thiên Lan lại lùi về phía sau, tỉ mỉ đánh giá người này một lượt Không phải

Đây cũng không phải là nàng sử dụng, đương nhiên là không phải, đương nhiên nàng cũng sẽ không nói nguyên nhân là do hoan mộc thụ, trên đại lục hoan mộc thụ đã trở thành truyền thuyết rồi, nếu như truyền ra ngoài nàng không phải sẽ bị người trên đại lục đuổi chạy khắp nơi sao?

Cây biết chạy không có gì lạ, là ở chỗ cây biết chạy còn biết hoan thuật.

Vậy đây là? trưởng làng rõ ràng không tin, một màn này không phải là hoan thuật thì là gì?

"Ngươi hỏi hắn, ta không biết" Thiên Lan lại đem mũi tên hướng về phía Đế Lâm Uyên, nàng không muốn mình đang trong tình trạng không có thực lực bị người khác ghi nhớ.

Đế Lâm Uyên vốn đang cười mà xem kịch, không nghĩ tới Thiên Lan lại đem vấn đề lần nữa đẩy lại cho hắn, lúc này sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng mà trừng mắt với Thiên Lan, trong mắt rõ ràng viết lên mấy chữ lớn, Vân Thiên Lan, ngươi chờ đó cho ta!

Thiên Lan đáp trả Đế Lâm Uyên bằng một nụ cười, vừa rồi ngươi đá cầu da không phải đá rất vui vẻ sao?

Vẻ hưng phấn trên mặt trưởng lão kia không chút nào suy giảm, ánh nhìn nhiệt hỏa lại lần nữa chuyển lên trên người Đế Lâm Uyên, Đế Lâm Uyên sờ sờ cái cằm của mình, đối với ông lộ ra một nụ cười cao thâm,

"Gia đoán là bởi vì bộ dáng của gia rất đẹp, có người qua đường thấy sự bất bình liền rút đao trợ giúp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!