Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
"Thiên Lan tiểu thư ngươi hôm nay không ăn cơm sao? Đi chậm quá vậy, ngươi nhìn xem trời sắp tối rồi, gia thì không vấn đề gì, nhưng hai người bên cạnh ngươi thì không biết thế nào đâu."
Đế Lâm Uyên chân không chạm đất, đứng thẳng phía trước, khóe miệng treo lên một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chắm về phía sau Lam Diệp đang quàng vai Thiên Lan đang rất vất vả mà bước từng bước.
Sắc mặt Thiên Lan có chút đen lại, trừng mắt nhìn Đế Lâm Uyên, nam nhân thối tha này, đáng ghét.
Lam Diệu Và Lam Diệp trên đầu cùng một lúc xuất hiện vài đường hắc tuyến, hai người thật sự là bạn đồng hành sao? Vì sao vị công tử kia có vẻ như thấy người khác gặp họa thì vô cùng thích thú như vậy, vì sao cô nương này biểu tình lại giống như muốn đem công tử kia giết chết xả hận như thế?
Kéo kéo gương mặt đang có chút cứng ngắc, Thiên Lan nỗ lực nặn ra một nụ cươi,
"Đế công tử đường đường một nam tử hán, để cho hai tiểu cô nương bọn ta đỡ Lam công tử trong lòng không cảm thấy bất an sao?"
"Làm sao có chuyện đó chứ, gia và hắn không thân không thích, đâu có được tốt bụng như Thiên Lan tiểu thư." Đế Lâm Uyên cười mà như không, đầy vẻ châm chọc.
ha…Thiên Lan phát ra một âm thanh tượng trưng, không muốn để ý đến Đế Lâm Uyên, nam nhân này không nói chuyện dễ thương hơn nhiều.
Lam Diệp hai tai đỏ ửng,
"Vậy Thiên Lan tiểu thư, hay là ngươi buông ta ra đi."
Thiên Lan quét mắt nhìn Lam Diệp một cái, quả nhiên buông hắn ra, Lam Diệp trong ánh mắt có chút bất ngờ, Thiên Lan tiểu thư thật sự là đang…
"Đế Lâm Uyên, ngươi nghĩ ngươi…"
Thiên Lan đi đến bên Đế Lâm Uyên, đè thấp giọng muốn nói gì đó, nhưng nàng còn chưa nói hết, liền thấy Đế Lâm Uyên bay tới bên cạnh Lam Diệp, giơ tay lên nhét vào miệng hắn một viên đơn dược, viên đơn dược mang theo vị chát vào đến miệng liền tan ra, Lam Diệp muốn nôn ra cũng khó.
"Hành động uy hiếp người khác của Thiên Lan tiểu thư không phải là hành động của một thục nữ nên có, lần sau không dám đảm bảo gia sẽ không giết ngươi để diệt khẩu."Đế Lâm Uyên làm hết một loạt động tác này cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, sắc mặt có chút âm trầm nhìn chằm chằm Thiên Lan.
Thiên Lan tùy ý nhún vai,
"Bổn thiểu thư còn nghĩ Đế công tử không nỡ giết ta"
Đế Lâm Uyên muốn giết nàng chẳng qua chỉ cần một khoảnh khắc, nhưng nhiều ngày qua đi như vậy, nàng trêu chọc hắn cũng không phải một lần hai lần, mỗi lần hắn tuy rằng đều là một bộ dạng thâm sâu đến đáng sợ, nhưng một chút cũng không có ý muốn giết nàng, nàng tuy rằng không hiểu được Đế Lâm Uyên đang nghĩ cái gì, nhưng không cần phải nghi ngờ chính là đang cho nàng quá nhiều cơ hội, cái ngày có thể cưa đổ Đế Lâm Uyên sắp tới.
Đa tạ công tử sắc mặt Lam Diệp đã không còn trắng bệch như trước nữa, vị công tử này vừa rồi cho hắn ăn hóa ra lại là thuốc trị thương.
"Hừ, may cho ngươi đầu thai tốt."
Đế Lâm uyển cười lạnh.
Lam Diệp khuôn mặt quẫn bách nhìn Thiên Lan, vị công tử này…
Xác thực nếu như Lam Diệp không phải người của Lam gia, Thiên Lan hoàn toàn không có ý muốn quan tâm, nói không chừng Lam Diệp đã chết rồi, tất cả những chuyện này cùng đều là vì hắn may mắn lại là người của Lam gia.
"Được rồi, đừng có tính toán nữa, tên hỗn đản này chính là như vậy đó." Thiên Lan vốn định nhờ Đế Lâm Uyên giúp đỡ đưa Lam Diệp đi một đoạn, ai mà gờ hắn trực tiếp chữa trị cho Lam Diệp.
Thuốc trị thương cũng không khó kiếm, nhưng giá của nó thì không phải người bình thường có thể chấp nhận được, trên người Lam Diệp và Lam Diệu tổng cộng cũng chỉ có ba viên, trước đó vây bắt cẩm chồn đã dùng mất hai viên rồi, còn lại một viên trong lúc tranh đấu với mấy người kia đã dùng mất rồi, vì thế nên bây giờ mới chật vật như vậy.
"không biết Thiên Lan tiểu thư là đang muốn đi đâu?" Lam DIệp điều hòa lại khí tức trong người, lúc này mới hỏi lại.
Thiên Lan đang nghịch ngợm mấy cái là của hoan mộc thụ, nhìn dáng vẻ như muốn ngắt xuống, nghe thấy lời Lam Diệp mới dừng lại động tác, trong lòng hoan mộc thụ vô cùng cảm kích Lam Diệp, nếu chậm một giây nữa thôi, lá trên thân thể nó sợ rằng sẽ không giữ được rồi, đây đâu phải là chủ nhân chứ, rõ ràng chính là ác ma mà.
"không biết, hỏi hắn."
Thiên Lan tùy tiện ném hoan mộc thụ đi, chỉ chỉ Đế Lâm Uyên thần sắc vẫn như cũ vô cùng khó coi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!