Chương 14: Ngủ và bị ngủ là đề bài khó

Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Lúc Thiên Lan cùng Vân Ninh Tẩm quay trở lại, Đế lâm Uyên đang ngồi trước cửa động, một thân áo trắng phiêu diêu, nhìn thấy hai nàng liền vẫy tay, cả khuôn mặt tràn ngập nụ cười. Bước chân Vân Ninh Tẩm chợt dừng lại, khuôn mặt vốn không có biểu tình bỗng nhiên hiện lên một tia khó hiểu, liền sau đó nhấc chân đi về một hướng khác.

"Đế công tử, nhìn dáng vẻ của ngươi hồi phục cũng không tồi mà!" Thiên Lan quét mắt một lượt nam nhân áo quần khéo léo này, có lẽ người của hắn đã tới nơi này, chỉ là hắn không rời đi thật là ngoài dự tính của nàng, thế cũng tốt, thuận tiện cho nàng hành sự.

Trong thời gian ngắn nhất hạ được Đế Lâm Uyên, Thiên Lan trong lòng tự cổ vũ bản thân.

"Cũng nhờ phúc của cô nương, không tồi." Đế Lâm Uyên đem đôi chân dài đang chặn ở cửa động di chuyển, ánh mắt tà tứ nhìn Thiên Lan.

Thiên Lan không có ý muốn đi vào, mà ngồi vào bên cạnh Đế Lâm Uyên, trên mặt treo một nụ cười nhạt, cân nhắc lười nói một chút, mới mở miệng hỏi: "Đế công tử đã có hôn ước với ai chưa?"

"Chưa hề" con ngươi Đế Lâm Uyên lấp lánh, nói ra hai chữ.

Chưa có hôn ước là tốt, môi Thiên Lan cong lên, vỗ vỗ lên vai Đế Lâm Uyên, đứng dậy đi vào bên trong sơn động, Đế Lâm Uyên hoàn toàn không đoán được Thiên Lan đang toan tính điều gì, nhanh chóng đứng dậy chạy theo, "Hình như cô nương chưa nói cho ta biết tên của cô nương, không biết đại danh của cô nương là gì?"

Đế Lâm Uyên thường xuyên sử dụng ngữ điệu của lưu manh làm Thiên Lan phải hung hăng hít vào một hơi mới nhịn xuống manh động muốn đánh chết hắn, trong lòng không ngừng an ủi chính mình, đừng manh động đừng manh động, người này có liên quan đến đại kế sinh tử của ngươi.

Sau khi cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, Thiên Lan mới quay người lại đối diện Đế Lâm Uyên học theo Vân Vũ Nhu nói: " Đế công tử gọi ta Thiên Lan được rồi."

Nan nhân có lẽ đều thích nữ nhân như vậy đi? Đáy lòng Thiên Lan lẩm bẩm, cẩn thận quan sát phản ứng của Đế Lâm Uyên. Nhưng Đế Lâm Uyên hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng, hắn đang mang một bộ dạng quỷ dị mà nhìn nàng, thuận tiện đem tay đặt lên trán nàng, "Không có sốt á, làm sao tính tình thay đổi rồi?"

Bàn tay hơi lạnh dán lên vầng trán trơn bóng của nàng, Thiên Lan chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái, giớ tay đánh tay hắn, thật là không thể đóng kịch được nữa rồi, trợn trừng mắt lườm hắn nói: " Lão nương tính cách bách biến không được à, ta nói ngươi Đế Lâm Uyên, bắt đầu từ hôm nay lão nương quyết định theo đuổi ngươi"

Uhm, cứ thế ngã ngũ mới là chính sự.

Thần sắc Đế Lâm Uyên cứng ngắc trong giây lát, biến đổi càng thêm quỷ dị, " Thiên Lan cô nương, biểu tình bây giờ của ngươi thật giống như muốn giết ta vậy…"

Thiên Lan lấy tay vỗ vỗ mặt mình, kéo khóe miệng, nặn ra biểu tình so với khóc còn khó coi hơn.

"Thiên Lan cô nương yêu ta cũng là khó tránh khỏi, dù gì ta cũng đẹp trai như vậy." Đế Lâm Uyên không để tâm đến nụ cười khó coi của Thiên Lan, tự luyến nhìn nàng nháy mắt một cái.

Thiên Lan nhìn bản mặt gợi đòn của Đế Lâm Uyên, càng ngày càng bái phục khả năng nhẫn nại của mình, hít thở sâu vài lần, Thiên Lan mới đối với Đế Lâm Uyên ra vẻ thẹn thùng, "Đúng vậy, Đế công tử đẹp như tiên vậy, ai nhìn rồi cũng đều không cẩn thận mà chìm trong đó."

"Được rồi, ta cho phép nàng theo đuổi rồi." Đế Lâm Uyên bộ dáng như một đại gia phấy phẩy tay, một mặt đắc ý.

Toàn thân Thiên Lan nổi hết da gà, hận không thể dùng một con dao nhỏ từng nhát từng nhát xẻ hắn ra, qua tự luyến, như thế này cũng có thể làm đại lục công địch, những người đó mắt đều mù hết rồi sao?

Thiên Lan tìm đường ra khỏi sơn động, tìm một nơi không có người, túm lấy Phạn Diệt điên cuống lắc, "Muốn mở phong ấn ngoài cách kia ra không còn cách nào khác sao?"

Phạn Diệt hoa mắt chóng mặt, gào rít nói: "Hết rồi hết rồi, chỉ có cách đó thôi, nữ nhân xấu xí này ngươi đừng có lắc nữa, sắp chết rồi, buông tay ra"

Thiên Lan đem Phạn Diệt vứt sang một bên, tự mình ngồi xổm trên đất vẽ vòng tròn, nàng chọc ai, trêu ai chứ, vì sao vô duyên vô cớ xuyên không đến đây, vì sao gặp phải cái con linh thú vô dụng này, quan trọng nhất là vì sao lại gặp phải cái tên lưu manh hỗn đản Đế Lâm Uyển trong ngoài không đồng nhất này.

Càng nghĩ càng ủy khuất, người khác xuyên không là ăn ngon uống ngon, thực lực giống như ngồi hỏa tiễn bay lên, còn nàng thì tốt rồi, xuyên không đến liền gặp một đoàn chính là một tộc người muốn mình chết, thực lực lại còn quá kém cỏi, ngày tháng thế này thật sống không nổi rồi. Phạn diệt nhảy nhót hai ba cái, cọ bên Thiên Lan, thấy tâm tình Thiên Lan không tốt, mở miệng khuyên nhủ: " Cái tên Đế Lâm Uyên đó tướng mạo cũng không tồi, lại chưa có hôn ước gì, ngươi ăn hắn là ngươi lời rồi, lại có thể giải được phong ấn, chuyện tốt như vậy sao lại không làm?"

"Được lợi sao ngươi không đi." Thiên Lan bức bối trả lời.

Chuyện này phải quay về thời điểm Thiên Lan mang Đế Lâm Uyên về, lột hết quần áo của hắn ra để nói.

Nơi ngực Đế Lâm Uyên có một vết tích rất nông, như ẩn như hiện nhìn kĩ thì giống như một hoa văn hình tròn, vốn Thiên Lan cũng không để ý, nhưng Phạn Diệt đột nhiên từ tay áo nàng rớt ra ngoài, vừa đúng rơi xuống ngay cạnh hình vẽ đó. Phạn Diệt mơ hồ mở mắt, liền nhìn thấy hình vẽ kia, lập tức nhảy lên ba thước, ở trước mặt Thiên Lan không ngừng gào thét, nói nó biết vì sao cứ cảm thấy thân thể nàng có chút kì quái.

Thiên Lan lúc đó chỉ tùy tiện đáp một câu, thân thể của ngươi mới kì quái, sau đó tiếp tục lột quần áo của Đế Lâm Uyên còn đang bất tỉnh nhân sự kia.

Phạn Diệt nhảy đến trước ngực Đế Lâm Uyên, chỉ lên cái hình vẽ kia nói ra vấn đề mà Thiên LAn vẫn đang rối rắm.

Trên người nàng không có linh căn nguyên nhân thì ra là trong cơ thể đã bị phong ấn, Phạn Diệt từ khi cùng nàng lập nên khế ước và phát hiện nó không thể tiến vào không gian của linh thú, nó vốn cũng không thích cái không gian của linh thú kia nên cũng không mấy để ý, mà Thiên Lan cũng không biết linh thú và người lập lên khế ước sẽ hình thành một không gian của linh thú, để dành cho linh thú một không gian tu luyện và nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!