Chương 10: Ngươi không thể đối đãi khác biệt

Editor: Devil Ly

Betaer: Quỳnh

Vòng tỉ thí thứ ba bởi vì chuyện của Thiên Lan mà tạm gác lại, đến nay sức khỏe của Thiên Lan đã ổn lại nhiều nên một lần nữa được đề ra, vòng tỉ thí này chỉ có mười người, cộng thêm Thiên Lan là mười một, người đến xem không có nhiều, chủ yếu là trưởng bối trong tộc.

Thiên Lan đến cũng là lúc bắt đầu bốc thăm, nghĩ đến hai lần bốc thăm trước Thiên lan có chút ái ngại, gian lận đến rõ ràng như vậy nàng không tin Vân Khiếu Thiên không nhìn ra được, lần này sợ rằng không bốc được thẻ ưu tiên rồi.

Quả nhiên, lần này Thiên Lan bốc được thẻ bài số bốn, thẻ bài ưu tiên được một thanh niên gầy gò bốc được.

Số bốn một chút cũng không may mắn, Thiên Lan nhìn thẻ bài trong tay, có chút ý nghĩ muốn trốn đi, nàng thật không hiểu vì sao Vân Huyền Khê cứ muốn nàng tham gia tỉ thí, hoàn toàn không có phần thắng mà.

Nhưng đợi đến khi nàng lên đài thì sợ ngây người, người sẽ tỉ thí với nàng tự động từ bỏ tỉ thí, đây không phải là nhường cho nàng thì là gì?

Mặt Vân Khiếu Thiên đen đến không thể đen hơn được nữa, nhưng Quy Nhai ngồi bên cạnh hắn, một lời cũng không dám nói nhiều.

Lúc trước hắn rõ ràng đã căn dặn không được để Vân Thiên Lan thông qua vòng tỉ thí, những người này bây giờ đến lời của hắn cũng không thèm nghe nữa rồi sao?

Vân Huyền Khê ngồi ở bên Quy Nhai, câu lên nụ cười, ánh mắt quét một đường sang Vân Khiếu Thiên, đạo cao một thước ma cao một trượng.

Sau đó cuộc tỉ thí trở nên quỷ dị đến kinh sợ mọi người, chỉ cần Thiên Lan lên đài, người bên kia đều tự động nhận thua, nhưng đến khi nàng gặp phả Vân Vũ Nhu, thì không còn may mắn nữa rồi.

Vân Vũ Nhu đứng trên đài, nhìn Thiên Lan đang đối diện mình, trong mắt âm sâu, đã đưa đến tận cửa để ả dạy dỗ thì sẽ không khách khí đâu.

"Tỷ tỷ, mong chỉ giáo nhiều" Vân Vũ Nhu bày ra một bộ dáng tiểu thư khuê các.

Chỉ giáo em gái ngươi ấy!

Thiên Lan trừng mắt nhìn Vân Vũ Nhu, nàng bây giờ đi xuống có còn kịp không? Rõ ràng, bây giờ đã quá muộn rồi, Vân Vũ Nhu nói hết câu liền vọt tới, ánh sáng màu cam quanh người ả phát sáng, màu sắc đó so với sắc cam bình thương đậm hơn rất nhiều, Vân Vũ Nhu đã là linh sĩ bậc thượng đỉnh.

Một linh sĩ thượng đỉnh muốn đối phó một kẻ cặn bã không có linh lực như nàng, còn không phải là chuyện dễ dàng như động một ngón tay?

Thân thể Thiên Lan vô thức mà lùi lại sau, Nhưng tốc độ của Vân Vũ Nhu qua nhanh, chỉ chớp mắt đã đến trước mặt nàng, trong ánh hào quang Vân Vũ Nhu đẹp như một tiên nữ hạ phàm, hiện tại trong mắt Thiên Lan lại giống như ma quỷ với đôi cánh nhỏ, mang theo nụ cười thâm sâu.

"Tỷ tỷ, thiên đường có lố i ngươi không đi" Vân Vũ Nhu cười quỷ dị, trưởng thủ hướng về phía trước, linh lực màu cam cứ thế hướng thẳng tới ngực Thiên Lan.

Trong đầu Thiên Lan hiện ra các loại ý niệm, thân mình hướng đất lăn một vòng tránh đi đạo linh lực kia, phản ứng của thân thể lớn hơn phản ứng của đại não làm nàng có chút bất đắc dĩ, đây là phản xạ có điều kiện, nhưng cũng nhờ phản xạ có điều kiện này mới giúp nàng tránh được một kiếp nạn.

Vân Vũ Nhu thấy Thiên Lan tránh được, cười lạnh một tiếng, đạp gót sen sáp gần lại Thiên Lan. Trên lôi đài quang minh chính đại tỉ thí, ả mới không tin đối phó không lại một phế nhân không có linh lực.

Thiên Lan chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, liếc nhìn Vân Huyền Khê nơi ghế giám khảo mặt đang đầy vẻ lo lắng, trước đó hắn có nói qua với nàng, đến khi chỉ còn lại 3 người thì nhận thua, nhưng Vân Thiên Lan nàng trước giờ chưa bao giờ có từ thua.

Vừa đúng lúc có thể kiểm nghiệm một chút thành quả luyện tập.

Vân Vũ Nhu kinh ngạc trước sự bình tĩnh của Thiên Lan, từ nãy đến giờ nàng cũng chỉ ngây ngốc mất một lần, những thần sắc hoảng loạn, cầu xin của dĩ vãng không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Ả cho người điều tra qua, Vân Thiên Lan sau khi trở về thì trở nên có chút khác biệt, lẽ nào lần trước đã xảy ra chuyện gì.

"Vân Vũ Nhu, đây là do ngươi tự chuốc lấy" Thiên Lan chầm chậm ngẩng đầu, thanh âm đè nặng, nhưng những người ở đây đều là những người có tu vi làm sao có thể không nghe thấy Thiên Lan nói gì.

Vì thế đều lộ ra một bộ khinh thường, một phế nhân lại muốn tranh giành với tứ tiểu thư, không phải là tự mình chuốc lấy cái chết thì là gì?

Vân Vũ Nhu ánh mắt cũng toàn là khinh bỉ, cho dù là hoán đổi thành một người khác thì đã sao, không có linh lực cũng vẫn là bị ả đạp xuống dưới chân, hừ.

Nhưng còn chưa chờ cho sự khinh bỉ đó hạ xuống, thân thể Thiên Lan bất ngờ khẽ động, trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Vũ Nhu cứ thế hướng thẳng ả chạy tới, tốc độ vậy mà so với linh sư không có gì khác biệt, trong lòng Vân Vũ Nhu kinh hãi, lẽ nào nàng không phải là phế nhân?

Nhưng nhìn lại lần nữa vẫn là không đúng, trên thân thể nàng không hề có linh lực chuyển động, cũng không hề xuất hiện vòng quang khi sử dụng linh lực.

Thân thể Thiên Lan có chút quỷ dị, vốn Vân Vũ Nhu định dùng linh lực công kích, nhưng để điều khiển linh lực cũng mất vài giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!