Thẩm Cơ Uy đổ một thân mồ hôi lạnh bởi vì cơn ác mộng xâm lấn, ý thức vụn vặt bị nhấn chìm giữa biển kí ức xa lạ. Trong giấc mơ ấy, tay cậu nắm chặt một con gấu koala cũ kỹ, hai mắt đỏ hoe ngấn nước được một người ôm ghì vào lòng, xuyên qua khe hở cửa tủ chứng kiến toàn bộ diễn biến bên ngoài.
Khung cảnh có phần nhạt nhoè theo năm tháng, nhưng tiếng súng vang dội cùng màu đỏ chói mắt của máu vẫn gay gắt nhuộm tối đồng tử của Thẩm Cơ Uy. Tiếng thét đau đớn phát ra đánh thẳng vào màng nhĩ non nớt, cơ thể không theo sự điều khiển hoảng sợ bật khóc thành tiếng.
Thẩm Cơ Uy cảm giác có người bịt chặt miệng mình, nhưng cuối cùng cửa tủ vẫn bị mở ra bởi một người đàn ông cao lớn, bờ vai rộng rãi giấu đi tất cả tia sáng đang hiện hữu bên ngoài.
Người này trông rất quen mắt.
"Từ đầu tới cuối, hai đứa không nhìn thấy gì hết, đúng không?"
"Bố, tha cho tụi con đi."
"Mọi việc bố làm đều là vì các con, sau này khi con thừa kế tài sản, không một ai có thể trở thành cái gai ngán đường. Con nên cảm thấy biết ơn chứ không phải là vạch trần, có hiểu không?"
"Giang Thụy còn nhỏ, đôi ba hôm sẽ quên mất thôi. Con lấy tính mạng mình đảm bảo, nó sẽ không tiết lộ cho bất kì ai..."
"Đừng bắn..."
Thẩm Cơ Uy giật mình tỉnh dậy, lấy tay lau đi một mảng thấm ướt đọng lại trên tóc, hình ảnh cuối cùng hiện lên chân thực nhất trong đầu chính là ánh mắt không chút hơi ấm của Giang Bằng Kiều khi nhìn mình, còn có họng súng đen ngòm kề sát trán cậu.
Lồng ngực cậu đập bang bang, tay chân lạnh ngắt, phải uống một ngụm nước lớn rồi điều chỉnh hơi thở hồi lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh.
Chẳng hiểu tại sao lại mơ thấy giấc mộng quái dị như thế nữa.......
Thẩm Cơ Uy đỡ trán nằm xuống giường, thử nhúc nhích hai chân, không kiềm được cong môi cười thoả mãn.
Hơn một tuần liền ăn nằm như kẻ tàn phế, cuối cùng hôm nay chân cậu cũng có cảm giác lại, chắc hẳn trong nay mai là có thể đi đứng bình thường rồi.
Giang Ngạn Doanh thấy tốc độ hồi phục của Thẩm Cơ Uy thì rất hài lòng, múc chén cháo sườn nhét vào tay cậu: "Con ăn cho nhiều vào, thân thể sẽ mau lành hơn."
Mấy ngày qua Thẩm Cơ Uy đã quen với thái độ chăm sóc ân cần của Giang Ngạn Doanh, biểu cảm tiếp nhận cũng không còn mất tự nhiên như trước nữa, cười nói cảm ơn sau đó từng ngụm ăn hết chén cháo: "Tại sao dạo này con không thấy Giang Mễ đến?"
Giang Ngạn Doanh ôn hoà đáp: "Hai ngày trước có người muốn tiếp cận con, Diệp Khê vì đề phòng nên không cho bất kì ai đến gần phòng bệnh nữa."
"Vậy ạ?" Thẩm Cơ Uy suýt nữa thì nghẹn, thật sự nghiêm trọng đến thế sao? Cậu càng ngày càng hoài nghi về nhân cách của chủ nhân cơ thể này, ăn ở kiểu gì mà có nhiều người muốn hại thế?
Giang Ngạn Doanh trông thấy vẻ mặt muôn hình vạn trạng của cậu, tức thì bật cười thành tiếng: "Cô thấy dạo này con khác hơn lúc trước rất nhiều."
Trong lòng Thẩm Cơ Uy lộp bộp: "Rõ ràng lắm sao?"
"Đương nhiên rồi, trước kia cô nấu ăn cho con có khi nào nghe được tiếng cảm ơn đâu?" Giang Ngạn Doanh vui vẻ nói, "Có điều như vậy cũng tốt, phải cười nhiều cuộc sống mới bớt ảm đạm được."
Thẩm Cơ Uy cũng có cùng suy nghĩ giống với bà, không khỏi gật đầu tán thành.
"Diệp Khê nói hai ngày trước chính Tô Noãn Khiết là người dẫn theo tên lai lịch không rõ kia đến đây." Chợt Giang Ngạn Doanh thốt lên một câu không đầu không đuôi.
Thẩm Cơ Uy không biết Tô Noãn Khiết là ai nhưng vẫn giả vờ hỏi: "Hai người bọn họ là cùng một giuộc à?"
Giang Ngạn Doanh ngạc nhiên: "Quan hệ của hai đứa không phải đang tiến triển tốt đẹp sao?"
Hai cái này thì liên quan gì nhau chứ?
"Không như cô nghĩ đâu." Thẩm Cơ Uy cười gượng vài tiếng, nửa thật nửa giả nói, "Chúng con dạo này không liên lạc. Nếu như Diệp Khê đã nhận định cô ta có động cơ không rõ ràng, con đương nhiên sẽ cẩn thận suy xét lại mối quan hệ này."
Giang Ngạn Doanh không nghe ra được điểm nào khác thường, chỉ thở dài nói: "Con đã hai mươi sáu rồi vẫn còn chưa tính tới chuyện yêu đương, cô cứ luôn nghĩ rằng Tô Noãn Khiết là thích hợp với con nhất, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này."
Thẩm Cơ Uy khẽ nhún vai, vành mắt cong cong nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vấn đề phát sinh vốn là để chúng ta nhìn nhận thật chính xác mọi thứ mà."
...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!