Giang Thuỵ đẩy xe theo sát phía sau, Thẩm Cơ Uy đi đằng trước ngắm nghía kệ hàng suy ngẫm xem hôm nay nên nấu món gì, cậu chỉ mới học nấu ăn có một lần, kinh nghiệm tích luỹ được không nhiều lắm, hơn nữa chỉ toàn nấu được món Giang Thuỵ quen thuộc.
Nhưng đây là buổi tụ họp chung, Thẩm Cơ Uy cho rằng vẫn nên dựa vào sở thích của mọi người thì sẽ hợp lí hơn.
"Bác sĩ Giang thích ăn gì?"
"Nó chưa từng nói, nhưng nếu là canh gà hầm thì sẽ ăn nhiều hơn một chút."
Canh gà hầm còn không phải đúng món sở trường của cậu sao?
Thẩm Cơ Uy: "Khẩu vị bác sĩ Giang giống anh không?"
Giang Thuỵ: "Tương tự."
Thẩm Cơ Uy làm dấu 'OK': "Được, vậy món đầu tiên sẽ là canh gà hầm."
Cậu vừa di chuyển vừa cẩn thận chọn nguyên liệu, nào là rau kỷ tử, hạt sen, rau xanh, nấm, cà rốt, bạch tuyết, đặc biệt còn nhắm trúng một con gà mập ú nhiều thịt nhất, Giang Thuỵ thấy vậy liền không mặn không nhạt khuyên nhủ: "Lấy cỡ vừa thôi, kẻo ăn không hết."
"Tôi biết, bác sĩ Giang ăn ít, Lưỡng Việt phải siết chế độ ăn, Viên Viên là trẻ con, nhưng không phải anh rất thích ăn gà sao?"
Giang Thuỵ bị cậu hỏi mà ngơ ra, phút chốc không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Thực tế hắn không phải quá thích món gà hầm, chỉ là hương vị quen thuộc đó khiến cho hắn không kiềm lòng được nhớ đến món ăn mà Bách Giai Lệ từng nấu, song cuối cùng Giang Thuỵ cũng không phản bác mà im lặng ngầm chấp nhận suy nghĩ của Thẩm Cơ Uy.
Thế là người con trai lại hào hứng tiêu tiền tiếp.
Cậu gặp gì thuận mắt trông ngon miệng liền chộp ném vào giỏ, chả cần tìm hiểu xem mình có biết chế biến hay không, chưa tới năm phút mà xe hàng Giang Thuỵ đẩy đã trở nên nặng trịch, vật phẩm chen chúc chất đầy trên xe.
Siêu thị vào giờ tan làm rất đông đúc, cảnh tượng hai người đàn ông cùng nhau đi mua sắm cũng thu hút không ít ánh mắt săm soi xung quanh, Thẩm Cơ Uy không tim không phổi chẳng thèm để bụng, song Giang Thuỵ thì không quá thích bị người ta dòm ngó, bèn lạnh lùng nâng mắt liếc những người kia.
"Má ơi, mày coi anh ta kìa!"
"Đẹp trai vãi!"
"Nhìn dáng người nhỏ nhắn như thế, không ngờ được lại đè được người đàn ông cao hơn mét chín thế kia."
"Sao mày biết anh ta là người đè?"
"Mày không thấy trên phim truyền hình à? Toàn là chồng đẩy xe vợ mua sắm, hơn nữa mày nhìn đôi mắt dịu dàng của anh ta đi, đồ chất cao hơn núi vậy mà chả có tí phàn nàn, cứ như muốn nói em thích gì cứ mua thoải mái, anh sẵn lòng vung tiền."
"Huhu, tao cũng muốn có anh chồng yêu thương vợ mình giống vậy."
"Ngưỡng mộ quá, tao cũng muốn."
Giang Thuỵ đang sắp xếp đồ cho gọn gàng để không bị rơi: "..."
Thẩm Cơ Uy đang chăm chú chọn bít tết: "..."
Cậu vừa nghe cái gì vậy trời?
Ai là anh chồng yêu thương vợ? Ai là người đáng ngưỡng mộ?
Cậu và Giang Thuỵ ư?!
"Khụ, con gái bây giờ đầu toàn chứa gì đâu không..." Nãy giờ chỉ lo tập trung chuyên môn, Thẩm Cơ Uy chậm rãi xoay người thì phát hiện xe hàng đã thật sự nhô lên thành một đống đầy ụ, mà Giang Thuỵ là người đẩy mặt vẫn tỉnh bơ, biểu cảm không khỏi hiện lên bất ngờ, "Đã mua nhiều thế rồi à? Sao anh không nhắc tôi?"
Đương nhiên Giang Thuỵ không thể đáp vì trông cậu quá tâm huyết nên tôi có lòng tốt không muốn cắt ngang.
"Mua một lần để trong tủ lạnh, về sau có lười đi mua thức ăn cũng không cần nhịn đói."
Hai mắt Thẩm Cơ Uy bất giác chớp nhẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!