Là một nhân vật có trọng lượng không hề tầm thường trong nội bộ quân đội nước Q, thượng tướng Hoắc Tôn luôn được truyền thông lẫn công chúng nhắc đến với hình tượng ngay thẳng quyết đoán, cương trực tài giỏi, đồng thời góp công rất lớn trong việc bảo vệ và phát triển an ninh quốc gia.
Quân hàm nặng trịch trên vai, siêng suốt mười bốn năm liên tiếp ngồi vững vàng ở vị trí lãnh đạo quân khu MA379, căn cứ chủ chốt của trung tâm thủ đô, quyền thế danh vọng gần như là tuyệt đối.
Con trai cả nhà họ Hoắc đã hơn bốn mươi nhưng vẫn còn độc thân sáng giá, diện mạo anh tuấn chẳng hề bị ăn mòn bởi thời gian, gia thế lớn mạnh, lí lịch chưa từng xuất hiện nửa phần tì vết, là giấc mộng của biết bao thiếu nữ đương thời kể cả hiện tại.
Điểm đáng chú ý duy nhất chính là thái độ với gia đình. Hoắc Khương một năm tổ chức hàng loạt các loại tiệc tùng xã giao, Hoắc Tôn chưa bao giờ công khai tham dự.
Lời đồn thổi về mối quan hệ không mấy hoà thuận của Hoắc Tôn cùng bố mình thường xuyên được nhiều người to nhỏ bàn tán, muốn trông thấy người đàn ông này xuất hiện ở nhà họ Hoắc căn bản là chuyện nghìn năm có một.
Giang Thuỵ đã từng nghe qua danh xưng thượng tướng Hoắc rất nhiều lần, nhưng hôm nay mới là lần đầu tiên được chân chính chạm mặt.
Hoắc Tôn đang nghe điện thoại, bộ dạng có vẻ gấp gáp, nói không sao với Giang Thuỵ xong liền muốn lách mình rời đi, bỗng nghe thấy tiếng Giang Thuỵ gọi mình: "Ngài Hoắc, ngài đánh rơi đồ."
"... Cứ vậy đi, mười phút nữa tôi đến." Hoắc Tôn nhanh chóng cúp máy, sau đó xoay người nhận lấy chiếc khuy măng sét do khi nãy va chạm làm rơi ra từ tay Giang Thuỵ, hạ giọng nói, "Cảm ơn cậu."
"Không có gì."
Thanh âm trẻ trung vô cùng êm tai, Hoắc Tôn đang cúi đầu cài khuy theo phản xạ nâng tầm nhìn. Khoảnh khắc trông rõ diện mạo của người đối diện, động tác của hắn thoáng khựng lại, mặt ngẩn ra.
Tốc độ tim bất giác đập nhanh hơn, tâm tình biến đổi vài giây, đợi lúc tiêu cự người đàn ông dần khôi phục, thoát khỏi mơ hồ trở lại bình thường. Ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Giang Thuỵ đã khuất dạng sau ngã rẽ hành lang, vầng trán cao ráo hơi nhăn lại.
***
Mười phút trước, tại hội trường diễn ra buổi tiệc.
Phục Niệm rời đi chưa được bao lâu, Thẩm Cơ Uy ngoảnh đầu đã không còn trông thấy tăm hơi Giang Thuỵ đâu nữa. Cậu ấn ấn thái dương, ngồi xuống ghế sô pha trong một góc hẻo lánh để nghỉ ngơi, rút điện thoại nhắn tin với Dung Bạch.
"Tên xách đồ hôm đó tìm cậu làm gì?"
Qua vài phút Dung Bạch mới hồi âm: "Tên xách đồ nào?"
"Là cái tên theo cậu đến căn hộ đấy."
"À."
"À?" Thẩm Cơ Uy cau mày, gõ chữ lạch cạch, "À cái gì mà à? Có phải anh ta cố tình làm phiền cậu không? Tại sao lại tắt máy?"
"Tôi về quê nên sóng yếu lắm, chắc tại anh ta xui xẻo gọi ngay lúc điện thoại không có tín hiệu thôi." Dung Bạch nhắn tiếp, "Mà anh ta có nói tìm tôi có chuyện gì không?"
"Không biết, bảo là chuyện quan trọng."
"Mà cậu với anh ta thân nhau lắm sao?"
Dung Bạch trả lời: "Anh ta bị bệnh thần kinh, tôi không dám thân đâu."
Thẩm Cơ Uy khẽ nhếch mày, âm thầm tưởng tượng vẻ mặt ghét bỏ của Dung Bạch ngay lúc này, sau đó tự ngồi cười hì hục.
"Vậy được, lần sau anh ta có hỏi tôi vẫn sẽ nói không biết."
Hai người trò truyện thêm vài câu liền thôi, Thẩm Cơ Uy tắt điện thoại rồi ném sang một bên, đúng lúc đó có một người mặc quần áo phục vụ đến hỏi cậu: "Anh có cần dùng thêm gì không?"
Màn khiêu vũ đã đến, ánh đèn trong đại sảnh vô cùng mờ nhạt.
Thẩm Cơ Uy nghe thấy giọng nói ấy cảm giác có chút chói tai. Ngước mắt nhìn thử về hướng ngược sáng, phát hiện ra tóc của đối phương khá dài, vô tình che lấp hết ngũ quan vốn có, khoảng cách giữa bọn họ lại xa, Thẩm Cơ Uy đang choáng đầu cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ thuận miệng đáp: "Không cần."
"Domaine Leroy Chambertin Grand Cru, Tequila Ley 925, Russo – Baltique..." Phục vụ tấm tắc nói, "Ngài Hoắc hôm nay chiêu đãi toàn loại rượu ngon, anh không muốn thử một chút sao?"
Đáy mắt Thẩm Cơ Uy loé lên tia nghi hoặc nhàn nhạt, men say làm mặt cậu có chút đỏ, thấp giọng nói: "Tôi đã bảo không cần mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!