Chương 27: Trời Sinh Thích Đàn Ông?

Lúc rời khỏi phòng họp, mặt mũi vợ chồng Ngô Ngân Châu xám xịt.

Thẩm Cơ Uy thì ngược lại, sung sướng rạo rực cả người.

Giang Thuỵ hỏi: "Hài lòng chưa?"

"Hài lòng." Thẩm Cơ Uy cười cười vắt tay ra sau ghế, "Đương nhiên hài lòng."

USB không quá chi tiết, chỉ chiếu rõ các hoạt động trong mấy tháng mà Giang Thuỵ vắng mặt. Một phát nhẹ nhàng thu lại tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về mình, củng cố vững chắc vị trí tổng giám đốc, đồng thời đánh gãy những lời dị nghị trái chiều của người khác.

Đương nhiên chủ yếu vẫn là khiến Ngô Ngân Châu tức đến mức lỗ tai nổ ra khói nhưng chỉ có thể ngậm miệng ngồi đực mặt một chỗ nghe Thẩm Cơ Uy xỉa xói, từ đầu đến cuối chẳng thể lên tiếng phản bác dù chỉ là nửa chữ.

Thẩm Cơ Uy có chút thắc mắc: "Tại sao anh nắm rõ nhược điểm của Ngô Ngân Châu mà cứ để chị ta tuỳ ý lộng hành hoài thế?"

Giang Thuỵ: "Không phải lần nào cũng có thể thuận lợi."

Ngô Ngân Châu không phải đèn cạn dầu, Giang Thuỵ có thể thuận lợi đi đến ngày hôm nay là bởi vì cô ta chưa phát hiện ra người bên cạnh bản thân có gì khác thường.

Thế nhưng sau chuyện này thì không còn đơn giản như thế nữa.

Tay Ngôn Dực dù có dài đến mức nào cũng không thể dễ dàng đâm thủng được tầng giao dịch trong bóng tối. Giang Thuỵ đương nhiên cũng chẳng phải chỉ dựa vào hắn đã có thể moi ra được đường dây mờ ám. Chỉ cần Ngô Ngân Châu cẩn thận suy xét chắc chắn sẽ tìm ra được ẩn tình. Lúc ấy tính cảnh giác tăng cao, Ngôn Yến ở nước M cũng sẽ gặp thêm nhiều trắc trở, đó cũng là một trong những lí do Giang Thuỵ dè chừng nhân nhượng suốt thời gian qua.

"Hỏi anh một điều nhé." Thẩm Cơ Uy chống một tay lên mặt bàn, khẽ nhích người lại gần Giang Thuỵ, "Lẽ nào chỉ vì tiền mà chị ta lại làm hại anh hết lần tới lần khác vậy à?"

Giang Thuỵ thoáng trầm mặc.

Hỏi thì hỏi vậy, Thẩm Cơ Uy vẫn thừa biết tất nhiên sẽ chẳng đơn giản như thế, Giang Thuỵ không muốn kể ra miệng, song bản tính chấp nhất muốn tìm hiểu của cậu cứ giống hệt như con sâu xanh bò lúc nhúc trong đại não, kích thích sợi thần kinh tò mò liên tục phát run, Thẩm Cơ Uy mới không nhịn được hỏi ra cho nhẹ nhõm, cũng chẳng phải thật sự muốn biết đáp án.

Thời gian ngưng đông một chốc, lát sau Giang Thuỵ chậm rãi nói: "Nếu cô ta không trừ khử được tôi, người gặp nguy hiểm sẽ là cô ta."

"Anh cũng giống Ngô Ngân Châu sao?" Thẩm Cơ Uy ngẩn ra, "Nhưng tôi không cảm thấy thế..."

"Vậy cậu thấy thế nào?" Giang Thuỵ nói, "Đừng nên cho rằng người đối tốt với cậu thì nhất thiết phải là người tốt."

"Ít nhất anh cũng không chủ động làm hại người ta..."

"Ở nơi cậu nhìn thấy mà thôi." Giang Thuỵ cắt ngang lời Thẩm Cơ Uy, "Không phải đã nói rồi sao? Đừng nhẹ dạ cả tin."

"Vậy sau này anh có động đến tôi không?" Thẩm Cơ Uy nửa đùa nửa thật hỏi, "Nếu chúng ta quay trở về như cũ, tôi lại biết nhiều bí mật của anh như thế, anh sẽ giết người diệt khẩu sao?"

Giang Thuỵ liếc mắt nhìn Thẩm Cơ Uy, đột nhiên cảm thấy con người này thực khác lạ, khi đối mặt với kẻ thù thì hung hăng đỏ mắt, IQ học vấn cũng không tệ, tại sao thi thoảng lại có những điểm chú ý ngu ngơ đến thế?

Hắn đơ mặt đáp: "Tôi không tuỳ tiện hại người."

"Vậy nên mới nói anh không giống Ngô Ngân Châu." Thẩm Cơ Uy cảm khái, "Thật ra lúc mà anh nói xin lỗi tôi, tôi đã khẳng định anh so với bọn họ rất khác biệt."

Ít nhất đối với Thẩm Cơ Uy là như thế.

Tính cách của Giang Thuỵ nói làm sao ấy nhỉ...

Có một chút lạnh lùng, một chút điềm tĩnh, lúc cần cứng rắn thì táo bạo quyết đoán, lúc cần mềm mỏng... à không, hắn có bao giờ mềm mỏng đâu.

Không tự cao tự đại, mắt chọn bạn gái thì cao chót vót, lúc giận lên thì vô cùng đáng sợ, luôn thích nói móc nói xỏ người ta. Làm việc gì cũng không thích phô trương, tâm tư sâu nặng nhưng đối với Thẩm Cơ Uy thỉnh thoảng lại lộ ra vài phần dung túng.

Có thể là do sự ràng buộc về thể xác nên Giang Thuỵ bắt buộc phải làm điều đó, thế nhưng khoảnh khắc ôm lấy cậu vào lòng hạ giọng bật ra một câu "xin lỗi", Thẩm Cơ Uy biết, Giang Thuỵ đang cố gắng xoa dịu linh hồn đang ẩn nấp sâu trong thân thể chính mình.

Thẩm Cơ Uy không phải loại người yếu đuối, tuy nhiên vào lúc đó cậu thật sự đã hoảng sợ.

Cũng giống như bình thường, khi Thẩm Cơ Uy đọc mấy bài báo đưa tin có người đuối nước, cậu luôn tự mãn cho rằng nếu đổi lại thành chính mình, dù có không biết bơi đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ giữ được bình tĩnh, bịt mũi rồi nổi lềnh bềnh chờ đợi mọi người tới cứu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!