Chương 25: Nghìn Cân Treo Sợi Tóc

Nguyên nhân đụng phải Triệu Việt Nghiên khiến cho tâm trạng của Thẩm Cơ Uy triệt để tuột dốc không phanh. Cậu im lặng ngồi ở hàng ghế sau, suốt quá trình chỉ trầm mặc chống tay lên cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thần sắc suy tư chẳng rõ đang mơ tưởng đến chuyện gì.

Đoạn đường này vốn nổi danh vắng vẻ, từ khi xe lăn bánh cho đến hiện giờ cũng đã hơn hai mươi phút, vậy mà thỉnh thoảng Thẩm Cơ Uy cũng chỉ trông thấy được vài ba chiếc ô tô lác đác vụt ngang tầm mắt.

Đại não bí bách, không khí trong xe cũng dần trở nên choáng ngợp, Thẩm Cơ Uy vươn tay định mở cửa sổ ra. Đúng lúc đó Thẩm Hoàng Sư ở phía trước đột nhiên bẻ tay lái gấp làm cơ thể cậu theo quán tính nghiêng ngả sang một bên, đầu đập lên tấm kính, nhăn mặt nói: "Chuyện gì vậy bác? Cháu sắp bị đập đầu tới ngu người luôn rồi."

"Đừng mở cửa, quan sát xem có người đang bám theo chúng ta đúng không?"

Tim Thẩm Cơ Uy giật thót, chậm chạp xoay cổ thử nhìn ra phía sau, quả nhiên thấy được hai chiếc xe SUV màu đen đang dí sát nút xe của bọn họ, thậm chí còn có dấu hiệu tăng tốc dần để nhanh chóng đuổi kịp.

Thẩm Hoàng Sư hỏi: "Kiếm nhóc à?"

"Cháu đâu có biết." Thẩm Cơ Uy ngưng trọng sờ cằm nói, "Chúng ta có ra đường lớn kịp không bác?"

"Phải chạy cỡ mười phút nữa, nhưng bọn chúng đợi không kịp đâu."

Quả đúng như suy đoán, lời vừa dứt thì từ phía sau đã lập tức truyền đến âm thanh va chạm chói tai, một trong hai chiếc xe đó cố tình dùng toàn lực đâm thẳng vào đuôi xe của hai người làm cho bánh xe ma sát nặng nề xuống mặt đường tóe ra lửa điện.

Thẩm Hoàng Sư híp mắt đầy bình tĩnh, gạt cần thắng xe lại, hạ giọng hỏi: "Nhóc định thế nào?"

"Hay là bác chạy trước đi, cháu sẽ hi sinh tính mạng cản bọn chúng?"

"Người như bác còn cần mấy tên miệng còn hôi sữa như nhóc bảo vệ à?" Thẩm Hoàng Sư bật cười thành tiếng, "Giờ bác hỏi nhóc một câu, nếu thật sự phải đánh thì nhóc có sợ không?"

"Bác còn không sợ vậy cháu sợ cái gì?" Thẩm Cơ Uy quẹt mũi, "Mà trước tiên bác cho cháu mượn điện thoại trước."

Thẩm Hoàng Sư đưa máy cho cậu: "Gọi cho chàng trai hồi nãy?"

"Vâng."

Thẩm Cơ Uy kết nối cuộc gọi với Giang Thuỵ. Chuông reo chưa tới hai hồi người đàn ông bắt đã nhanh chóng bắt máy: "Chuyện gì?"

Thẩm Cơ Uy: "Giang Thuỵ ơi, tôi gặp xui xẻo rồi."

"Làm sao thế?" Giọng điệu của Giang Thuỵ hơi biến đổi.

"Có người muốn gây chuyện, tôi gọi báo anh trước một tiếng." Cậu nghiêng đầu nhìn sang cột mốc ngoài cửa sổ, "Quốc lộ L09."

Thẩm Cơ Uy nghe thấy tiếng xê dịch bàn ghế rất lớn từ đầu dây bên kia, vài giây sau giọng nói mang theo khí lạnh của Giang Thuỵ một lần nữa nghiêm túc truyền đến: "Gửi địa chỉ qua, ngồi yên trong xe."

"Anh tranh thủ đi, tôi ngồi yên không nổi rồi."

Sau khi cúp máy, Thẩm Hoàng Sư lôi từ trong hộc tủ bên cạnh ra hai cây côn nhị khúc, một tay ấn đầu côn lên vô lăng, một tay ném đoạn côn còn lại cho Thẩm Cơ Uy: "Chuẩn bị tinh thần xong chưa?"

"Rồi ạ." Thẩm Cơ Uy căng thẳng gật đầu.

"Không cần lo lắng, theo sát bác." Thẩm Hoàng Sư chỉnh lại vị trí nón flat cap, tay vỗ vai Thẩm Cơ Uy sau đó luồn người phóng ra hàng ghế sau, "Gắng trụ cho đến lúc người nhà của nhóc tới cứu."

Một cây gậy bóng chày đập vỡ nát cửa kính trước khi hai người họ xông ra ngoài, Thẩm Hoàng Sư nhếch mép đạp mạnh vào cửa xe khiến tên đầu đinh đang đứng đối diện ngã xổ xoàng ra đất.

Thẩm Cơ Uy từ bên hướng khác tông cửa nhào ra, ba bốn tên cao to lực lưỡng đang núp trong chiếc xe còn lại cũng lần lượt lộ diện nhanh chóng bao vây cậu.

Thẩm Hoàng Sư rất nhanh đã sáp lá cà với bọn chúng, động tác của ông cực kì lão luyện, nắm đấm cứng như sắt thép liên tục nhắm vào quai hàm của tên đầu đinh trước mặt. Có hai tên đứng xung quanh nhân lúc ông không phòng bị định tiến lên đánh úp từ hướng khác, nhưng nào ngờ lưng của Thẩm Hoàng Sư tựa hồ mọc thêm một con mắt, đầu ưỡn ra sau đập mạnh vào sóng mũi của tên áo đen, côn nhị khúc trên tay lượn một vòng trên không trung sau đó được ông chính xác chụp lấy dùng sức thục vào bụng của tên còn lại, cước bộ vồ vập ghim chặt gã lên cửa xe.

Bên phía Thẩm Cơ Uy đương nhiên sẽ không được thuận lợi như thế. Cậu vừa bị trúng một gậy, xương sườn đau như muốn nứt ra, song một gậy đó đồng thời cũng đã châm lên cột máu nóng trong người cậu. Lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi siết chặt côn nhị khúc, Thẩm Cơ Uy cúi người né một cú đấm đang bay tới, thừa cơ hội nhào lên ôm cứng ngắc bụng của đối phương rồi đẩy mạnh về phía trước.

Ngay khi lúc bước chân gã còn loạng choạng, cậu nâng gối thúc mạnh lên, tên kia ăn đau liền liên tục nện cù chỏ xuống vai cậu.

Thẩm Cơ Uy nghiến răng nghiến lợi, vòng cánh tay cầm côn toàn lực dọng lên sóng lưng của gã. Sau khi được thả lỏng, cậu đứng thẳng người thuận chớn giáng thêm một đòn chí mạng vào đầu gối khiến đối phương ngã khuỵ xuống đất. Đang định nâng chân đạp thêm một phát để gã chấn thương sọ não luôn thì vòng eo bất ngờ bị người ta giữ chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!