Chương 12: Hồng Nhạn Bay Về Phương Nam

Lúc Giang Thuỵ tìm được Thẩm Cơ Uy, cậu đã tiến vào trạng thái nửa thanh tỉnh nửa mơ hồ. Ngôn Dực đi theo phía sau phất tay ra lệnh thuộc hạ mang đám người đang nằm la liệt dưới đất ném tạm vào một căn phòng trống, Giang Thuỵ mặt lạnh như băng di chuyển cước bộ về phía hành lang u tối.

Thẩm Cơ Uy ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào cánh cửa, giữa dãy hàng lang dài đằng đẵng chỉ còn sót lại tiếng thở dốc kìm nén đầy nặng nề của cậu.

Giang Thuỵ từ trên cao nhìn xuống Thẩm Cơ Uy hai má ửng đỏ, viền mắt dâng đầy hơi nước, muốn bao nhiêu gợi đòn có bấy nhiêu gợi đòn, thế nhưng lọt vào trong mắt hắn lại khiêu khích thành lửa giận ngập trời. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cái biểu cảm gọi người tới chà đạp này sẽ có ngày được xuất hiện trên mặt mình. Nếu hiện tại bản thân không tới kịp, hắn thật sự không dám tưởng tượng lát nữa hậu quả sẽ hoang đường thành cái dạng gì.

Bỗng nhiên ống quần bị người ta nắm lấy, Thẩm Cơ Uy run rẩy cắn chặt môi dưới: "Mau vào phòng... tìm Tiểu Bạch..."

Giang Thuỵ thoáng nhíu mày, bất động một lúc sau đó cúi người xuống bế Thẩm Cơ Uy lên.

Do trọng lượng cơ thể chênh lệch, hai chân Giang Thuỵ có chút trụ không vững mà lùi về sau mấy bước, nhưng hắn rất nhanh đã bình ổn được, nâng cước đá tung cửa phòng.

Dung Bạch bất tỉnh nhân sự nằm trên giường lớn, điện thoại trong túi quần cứ reo liên tục chớp nháy không ngừng.

Giang Thuỵ thả Thẩm Cơ Uy xuống sô pha, quan sát thấy bả vai rỉ máu liên tục của cậu, con ngươi hắn lập tức trở nên tối tăm. Đang muốn đứng dậy kiểm tra tình hình của Dung Bạch, góc áo chợt bị Thẩm Cơ Uy níu lại, mê man nói: "Nóng..."

Sờ lên một bên má đỏ bừng tựa rượu vang của cậu, Giang Thuỵ hạ giọng nói: "Nhịn một chút."

Vẫn không chịu buông.

Sắc mặt Giang Thuỵ khó coi tới cực điểm, gọi Ngôn Dực vào lay tỉnh Dung Bạch sau đó lấy điện thoại gọi cho Giang Diệp Khê.

Loại bột kích thích mà Thẩm Cơ Uy sử dụng có nồng độ rất cao, cho dù không trực tiếp cho vào mũi nhưng chỉ cần hít phải một liều lượng xác định thì cũng bị dính chưởng như chơi, có điều tình trạng không nghiêm trọng tới mức không thể khống chế.

Thẩm Cơ Uy khó chịu đến nỗi mồ hôi lạnh vả ra liên tục, theo bản năng tới gần hơi thở mình quen thuộc, chui lọt vào lòng Giang Thuỵ dụi qua dụi lại không ngừng. Giang Thuỵ kéo người ra không được đành bỏ mặc cậu làm bậy, để thuận tiện còn ôm người đặt lên đùi mình rồi ngồi xuống sô pha, Thẩm Cơ Uy nhanh chóng vùi đầu vào cổ hắn thở phì phò, xem ra đã nhịn đến cực hạn rồi.

Ngôn Dực đi tới bên giường sờ thử trán Dung Bạch, thấy cậu có vẻ chỉ bị người ta đánh ngất, không có gì nguy hiểm đến tính mạng bèn thở phào một hơi. Đẩy cửa phòng tắm nhúng chiếc khăn lạnh sau đó đắp lên trán cậu. Xong xuôi mọi việc, hắn lơ đãng nhìn về phía sô pha, ngoài ý muốn nhướng cao lông mày.

Giang Thuỵ đang nhẫn nại từng chút một vuốt ve sóng lưng của người con trai, miệng ép sát vào vành tai cậu, giọng điệu trầm thấp cảnh cáo: "Gây chuyện thì ráng mà nhịn, còn lộn xộn nữa tôi ném cậu xuống đất."

...

Thẩm Cơ Uy tỉnh dậy trong phòng ngủ, vết thương bên vai đã được xử lí cẩn thận, quấn một tầng băng gạc rất dày, sờ vào có chút đau nhứt.

Cơn nóng bức trong người đã thoái lui từ lâu, giờ đây đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cậu chỉ cảm thấy sóng lưng mình lạnh toát.

Giang Thuỵ không lên tiếng, nhưng khuôn mặt đã in đậm hẳn ba chữ: Giải thích đi.

Thẩm Cơ Uy theo phản xạ nuốt nước bọt cái ực, khịt mũi nói: "Vai với bụng tôi vẫn còn đau lắm."

Vẫn là sự im lặng quỷ dị.

Thẩm Cơ Uy do dự một hồi, thấp thỏm nhích tới chọt chọt vai hắn, giọng mềm xuống: "Tôi là vì cứu người, không phải vô cớ đi gây chuyện đâu. Lúc đó tôi không kịp gọi báo với anh là bởi vì Tiểu Bạch sắp chống đỡ hết nổi rồi."

"Cho nên cậu một mình chạy đi đánh người, còn đem theo cả thuốc kích dục?" Tròng mắt Giang Thuỵ sâu thẳm, khí lạnh bủa vây, "Là tôi đánh giá cậu quá thấp."

"Không có!" Thẩm Cơ Uy oan ức muốn chết, "Thứ đồ chơi đó là của bác tài xế cho tôi mượn dùng, tôi làm sao có thể chủ động mang theo được!"

"Không cần giải thích lòng vòng. Từ hôm nay khi ngoài giờ làm việc, nếu không được sự cho phép của tôi, cấm cậu rời khỏi nhà nửa bước."

Thẩm Cơ Uy tự biết mình đuối lý nên chẳng có lập trường lên tiếng chống đối, chỉ dẫu môi đầy đáng thương nhìn người đàn ông: "Như thế có khác nào bị giam lỏng đâu."

Giang Thuỵ cười lạnh: "Tốt nhất cậu đừng nên giở trò với tôi. Không phải lúc đánh người cậu dữ dằn lắm sao? Một mình xử được tận năm tên cơ mà? Bày ra dáng vẻ yếu ớt này dụ dỗ ai?"

"Bình thường tôi không có thô bạo vậy đâu, là do mấy tên súc sinh kia quá khốn nạn!" Thẩm Cơ Uy vô cùng bức xúc, "Trước kia bọn nó giở trò sàm sỡ Tiểu Bạch không thành, liền cố ý bịa đặt ám chỉ cậu ấy là trai bao, hại tôi và anh trở thành hình dạng bây giờ. Mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó, bọn nó thế mà lại dám tiếp tục chiêu trò đồi bại muốn cưỡng bức Tiểu Bạch, anh nói tôi làm sao nhịn được đây?

Nếu như tối qua tôi không đến kịp, tôi làm sao còn mặt mũi gặp cậu ấy?"

"Có rất nhiều cách xử lí, chung quy cũng vì cậu không đủ tỉnh táo, còn có..." Giang Thuỵ nhấn mạnh từng chữ, "Không tin tưởng tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!