Nào ngờ đâu những lời đó lại cứ như đang cổ vũ
Hắn lúc này mới lên tiếng
'Cứ kêu thật to nếu em thích, xung quanh căn nhà này ngoài núi thì chỉ có núi chẳng có ai, dù có người đi chăng nữa thì họ cũng không dám vào đâu'
'Không thể nào...' cô không tin
Bàn tay to thô ráp liền luồng vào trong áo cô, tìm kiếm nơi đẫy đà kia nhào nặn
Tay phải bị hắn nắm chặt, cô đưa bàn tay còn lại lên ngực hắn ra sức đẩy
'Đừng như vậy nữa mà, nếu do lúc nãy tôi làm anh không vui thì bây giờ tôi ở đây xin lỗi anh, làm ơn thả tôi ra đi, tôi sẽ không nói với ai đâu'
Cô cầu xin
Hắn dừng động tác, lấy bàn tay to ra khỏi người cô
Hoan Hoan thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ nhẹ xem ra có tác dụng
Cô định nói thêm lấy lòng thì áo ngoài lẫn áo ngực đều bị hắn kéo lên cao, lộ khuôn ngực đầy đặn
'A...! không!!!' cô hốt hoảng kêu gào muốn xoay người đi nơi khác che đi cơ thể đang bị phơi bày, nhưng hắn không cho cô được như ý
Cô nắm tay thành đấm hướng người hắn mà đánh
Lãnh Phong không biết từ đâu lấy ra 1 sợi vải dùng nó cột tay cô rồi cố định chúng trên thành giường
'Đừng mà ...! dừng lại đi, đừng nhìn ...! đừng nhìn tôi mà, xin anh ...! đừng...'
2 bàn tay hắn tùy ý vân vê nụ hoa đang run rẩy của cô trêu chọc chúng đứng thẳng, sau đó lại nhào nặn biến chúng thành nhiều hình dạng
Hắn hướng vào tai cô thì thầm
'Rất vừa tay tôi đó, bảo bối'
Lúc nhỏ ba mẹ rất hay gọi cô là bảo bối, bản thân cô cũng rất thích nghe người khác gọi mình như vậy, nhưng giờ phút này cô chỉ cảm thấy kinh hãi không thôi
Lãnh Phong cắn nhẹ vào vành tai cô, sau đó hướng xuống cái cổ tạo dấu vết của riêng hắn
Lúc đầu hắn chỉ muốn hù doạ nhốt cô ở đây vài ngày vì dám làm hắn bẽ mặt, nhưng không ngờ hắn tính sai.
Cô quá mê người, hắn không cầm lòng được
Lãnh Phong hắn ở thành phố này không phải nhân vật lớn nhưng hắn tuyệt đối không sợ bất kỳ ai.
Cùng lắm thì chết thôi
Hắn cúi đầu ngậm lấy 1 bên đẫy đà, như đứa trẻ tham lam liếm, bàn tay lúc này trên cơ thể cô tùy ý làm loạn, chạm vào từng tất da thịt.
Cô gái bên dưới run sợ không thôi
2 tay đều bị trói cũng ra sức vùng vẫy, ma sát với vải làm chúng trầy trụa không ít
Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ mong thoát khỏi nơi này càng nhanh càng tốt
Nước mắt càng lúc càng nhiều, cô không tài nào hiểu được tại sao hắn lại làm thế với cô
Tay không dùng được thì dùng chân, Hoan Hoan không lưu tình đá hắn vài cước
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!