Tiếng pháo trúc vang lên đánh thức Dữ Khuynh đang ngủ say.
Nàng trợn mắt nhìn thấy bên cửa sổ có một nam tử mặc áo xanh đang cầm cuốn sách, lòng nàng cũng theo đó mà rung lên.
Tang Lạc…… Nàng lẩm bẩm ra tiếng, đôi mắt vốn trầm tình nay lại nổi lên tầng ánh sáng cực nóng giống như ánh mặt trời.
Trong lúc hoảng hốt, Dữ Khuynh giống như thấy được nam tử áo xanh đang khoanh tay đứng giữa đám người kai. Hắn mặc áo vải, đôi mắt ấm áp, trong phút chốc đó đã trở thành chấp niệm vĩnh hằng đối với nàng.
Giọng nàng tuy nhỏ nhưng Mộ Dung Triển vẫn nghe được. Hắn quay đầu nhìn nàng, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nàng. Sau khi chần chừ, hắn buông sách, đi đến mép giường, lấy tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia.
Dữ Khuynh giống như vẫn chìm trong mộng, rút tay khỏi chăn, cầm lấy tay hắn, dán mặt lên lòng bàn tay thô ráp của hắn.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Triển nhìn thấy chút yếu ớt của nữ nhân trên khuôn mặt nàng. Biết rõ trong mắt nàng không nhìn thấy mình nhưng hắn vẫn nguyện cho nàng chút ôn nhu monhf có. Đây là vì báo ân, hắn biết rõ.
Thật lâu sau, Dữ Khuynh giương mắt, thu hết quan tâm trong mắt hắn vào trong lòng, cười nói:
"Tiểu Triển ới ời, ty ta hận không thể kéo ngươi lên giường nhưng thật sự là ta đói đến nhũn người rồi. Có cái gì ăn ngon không?"
Buông bàn tay khiến người ta nhung nhớ kia ra, nàng nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, cười nói. Giọng nnagf mang theo chút lười biếng khi mới tỉnh ngủ, giống như vẻ mặt yếu ớt không muốn rời xa kia không phải của nàng vậy.
Mộ Dung Triển cười cười, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm cho nàng rửa mặt.
Hôm nay là lễ trừ tịch. Nàng rửa mặt, còn hắn thì chuẩn bị đồ ăn.
"Hô, cũng may vẫn về kịp." Dữ Khuynh vỗ vỗ ngực, giống như vừa thở ra một hơi thật lớn. Thấy ánh mắt Mộ Dung Triển lộ ra nghi hoặc, nàng nhướng mày cười,
"Nói thế nào thì ta cũng không thể để một mình ngươi ở nhà ăn tết chứ. Như thế thì quá đáng thương rồi."
Người nào quen thuộc với nàng thì sẽ phát hiện nàng ít khi nói chuyện đứng đắn nhưng trong cái không đứng đắn của nàng lại mang theo vài phần thật lòng. Mộ Dung Triển không cần mở miệng nói nên hắn càng nhìn rõ hơn.
Ta có chuẩn bị cơm tất niên – Hắn không bị câu nói của nàng ảnh hưởng mà khoa tay múa chân ra hiệu. Thấy nàng đã rửa mặt xong, hắn tiến đến nhận lấy khăn lông, đổ nước đi.
"Vẫn là Tiểu Triển tốt nhất."
Dữ Khuynh mang theo vẻ mặt chân chó mà đi theo phía sau hắn,
"Ngươi không biết đâu, ta đã nhiều năm chưa được ăn tết rồi đó." Cái này chính là lời nói thật, một người phiêu bạt bên ngoài, đến chỗ ở cố định còn không có thì làm sao có chuyện được ăn tết đàng hoàng.
Mộ Dung Triển quay đầu lại nhìn nàng một cái, trong lòng tự nhiên mềm nhũn.
Vì sao cô nương lại ngủ trên lưng lừa? – Hắn hỏi thế. Nàng không phải một người tùy tiện, sao có thể không nghĩ gì mà ngủ một đường trở về, nếu bị đông lạnh thì phải làm sao chứ?
Dữ Khuynh cong mắt, cười quyến rũ nói,
"Ta vội vàng trở về gặp ngươi mà!"
Mộ Dung Triển thu ánh mắt lại, nhìn những bông tuyết đang bay bên ngoài ành lang, chân cũng bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến bộ dạng kia của nàng.
Dữ Khuynh thì vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cửa, tay vốc một nắm tuyết, vo lại sau đó ném về phía cái người đang quay lưng phía trước.
Nửa năm khắc khổ luyện tập của hắn lúc này mới thấy hiệu quả. Chỉ thấy Mộ Dung Triển hơi nghiêng đầu đã tránh được quả cầu tuyết kia, mà chân hắn vẫn không dừng lại.
Dữ Khuynh vỗ vỗ tay, xóa hết cảm giác lạnh lẽo trên tay. Nhìn hắn không để ý đến sự trêu chọc của nàng mà cứ cắm đầu đi về phía phòng bếp, nàng cười to ra tiếng, trong mắt có tự hào và vui vẻ dâng trào.
Năm tháng không gặp, hắn khoong những cao hơn nhiều mà cũng rắn chắc hươn. Hắn bây giờ khác hẳn thiếu niên gầy yếu trước khi nàng rời đi, khó trách lúc nàng mở mắt tỉnh dậy lại sinh ra ảo giác. Nàng có thể nhìn ra là trong khoảng thời gian này hắn không hề lười biếng.
Đứa nhỏ này có năng lực tự khống chế rất tốt, thật sự không giống bình thường.
Vươn tay đến cổ áo, nàng luồn tay theo một sợi dây nhỏ lôi ra một cái hộp trong suốt tỏa ánh sáng xanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!