Chương 3: (Vô Đề)

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, muỗi bay từng đàn thì Mộ Dung Triển mới nghe thấy tiếng chân không nhanh không chậm truyền đến từ đường lớn. Tinh thần hắn không khỏi rung lên, xuyên qua cành lá nhìn ra ngoài.

Trong sắc trời tối dần, một người một lừa đang đi chậm rì rì tới. Người ngồi trên lưng lừa có thân hình yểu điệu, tóc búi nghiêng, không phải Dữ Khuynh thì là ai?

Hắn không nghĩ tới mình ngồi chỗ này lo lắng đau khổ, hãi hùng thế mà nàng lại có bộ dáng nhàn nhã thoải mái như đang du sơn ngoạn thủy thế này. Lúc này Mộ Dung Triển không biết là nên tức hay nên cười. Hắn đi ra khỏi bụi cây, đứng giữa đường đợi nàng đi tới.

Đến chính hắn cũng không phát hiện ra khóe môi mình đang nhếch lên.

Tiểu Triển. Nhìn thấy hắn, Dữ Khuynh rõ ràng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất cao hứng.

Những chỗ da lộ ra ngoài của Mộ Dung Triển đều bị muỗi đốt sưng lên, đến khuôn mặt không phải quá đẹp kia cũng thế.

Sau khi giúp Dữ Khuynh đốt một đống lửa trong khu đất trống ở giữa rừng cây, hắn mới cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

"Ngươi nên tới chỗ có dân cư rồi hẵng dừng lại chứ. Nếu bọn chúng lại đuổi theo, hoặc gặp phải bọn cướp khác thì làm sao, ngươi sẽ chết đó……" Dữ Khuynh lắc đầu thở dài, vừa bôi thuốc cho hắn vừa cằn nhằn mãi.

Tối qua nàng cũng dùng lọ thuốc này để bôi lên vết thương cho hắn, không nghĩ tới nó còn có tác dụng trị vết muỗi cắn, Mộ Dung Triển nhìn động tác bôi thuốc nhẹ nhàng của nàng, trong con ngươi đen nhánh tỏa ánh sáng.

"Đúng rồi, ta tiện tay nhổ luôn tận gốc hang ổ của lũ cướp kia rồi, hắc hắc!" Lúc này Dữ Khuynh đột nhiên nói thế.

Thấy mắt hắn ánh lên vẻ kinh ngạc, nàng không nhịn được cười, móc trong áo ra một tập ngân phiếu, nhét vào tay hắn như hiến vật quý.

"Mau nhìn xem, nhìn xem, trên cùng là tiền thưởng năm ngàn lượng quan phủ cho, bên dưới là ta cướp được từ hang ổ của bọn cướp … Nếu tiêu tiết kiệm chút thì đủ chúng ta dùng một năm."

Sao lại một năm?

Nhà người bình thường thì cả đời cũng không kiếm được số tiền này. Mộ Dung Triển nhìn ngân phiếu mấy vạn trong tay, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra trên lưng.

Lúc này hắn mới thực sự biết kết quả đáng sợ của những kẻ dám chọc vào nàng, cũng hiểu được vì sao nàng bỏ ra một ngàn lượng chuộc thân cho hắn mà không thèm nhăn mày lấy một cái.

Hắn đưa ngân phiếu lại cho nàng, không ngờ nàng lại lắc lắc tay không nhận, chỉ nói,

"Ngươi cầm đi, nếu chúng ta lạc nhau thì ngươi cũng có cái mà dùng." Nàng kiếm tiền nhanh mà tiêu cũng nhanh, trước giờ chưa từng vì chuyện này mà buồn lo.

Mộ Dung Triển cũng không từ chối, chỉ nhét đống ngân phía còn mang theo nhiệt độ cơ thể nàng vào trong ngực áo, sau đó đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu bình bịch vài cái.

"Ngươi làm cái gì thế?"

Dữ Khuynh hoảng sợ, nhanh chóng giữ chặt không cho hắn dập đầu nữa.

Ta muốn theo ngươi học võ. Mộ Dung Triển vội vàng làm ký hiệu, trong đôi mắt màu đen vốn bình tĩnh nay tràn đầy khát vọng

Là võ công, không phải thuật phòng thân bình thường. Dữ Khuynh hơi nhíu đôi mày dài,

"Hiện tại ngươi mới tập võ thì …… Quá muộn." Tuy không đành lòng, nhưng nàng vẫn phải phá vỡ hy vọng của hắn. Đôi khi cho người ta hy vọng, với với không cho còn tàn nhẫn hơn.

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Mộ Dung Triển lập tức tối đi. Hắn chậm rãi lùi người lại, biến thành thiếu niên lặng lẽ không có chút cảm giác tồn tại trước đây.

Gió thổi qua rừng cây, ngọn lửa tí tách, tiếng côn trùng kêu chí chách.

Sau một hồi im lặng, rốt cuộc Dữ Khuynh nhịn không được nói:

"Nếu ngươi chịu được khổ thì có lẽ chúng ta có thể thử." Nhiều năm qua, trừ chấp niệm trong lòng, nàng ít khi để ý đến chuyện khác. Không ngờ nàng vừa nhìn thấy bộ dáng thất vọng của hắn thì chịu không nổi.

Nàng vừa dứt lời thì đã biết mình sắp làm một việc tốn công vô ích, nhưng lạ thay nàng lại không có cảm giác hối hận.

Hắn còn tưởng bản thân mình nghe lầm vì thế hắn ngạc nhiên nhìn về phía Dữ Khuynh, mãi đến khi thấy nàng cười nhắc lại lần nữa thì hắn mới mừng rỡ như điên nhào lên muốn dập đầu bái sư.

Đừng…… Dữ Khuynh cười hì hì tránh đi,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!