Mộ Dung Triển hơi hơi mỉm cười nhưng vẫn không nói gì, ánh mắt chỉ nhìn về phía dãy núi xa xôi khuất sau rặng mây.
Giống như đoán được tâm sự của hắn, người ngồi phía trước hơi thu lại nụ cười, thở dài nói: "Người si tình như huynh thật là hiếm thấy. Đến Vương cô nương quốc sắc thiên hương như vậy, lại mang một mảnh tình thâm nghĩa trọng cũng không khiến huynh có chút rung động nào.
Đệ thật tò mò không biết tẩu phu nhân đến tột cùng là một tuyệt sắc giai nhân thế nào mà có thể khiến huynh một lòng như thế."
Vừa nói đến Dữ Khuynh, khuôn mặt vì dính máu mà trở nên dữ tợn của Mộ Dung Triển nháy mắt hiện lên ôn nhu không nói nên lời. Điều này khiến người cưỡi ngựa đi bên cạnh bọn họ phải ngạc nhiên, lộ ra ánh mắt cảm thán.
Tuy đây không phải lần đầu thấy được ảnh hưởng của nữ tử kia đối với Mộ Dung Triển nhưng mỗi khi nhìn thấy một Mộ Dung Triển luôn bình thản đến lãnh đạm lộ ra vẻ mặt mềm mại như gió xuân tháng ba kia thì bọn họ vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Khuynh không phải giai nhân tuyệt thế…… Nhưng nàng rất tốt." Giờ khắc này, giọng Mộ Dung Triển vô cùng ấm áp. Chỉ lúc nói đến Dữ Khuynh hắn mới có thể dùng giọng điệu này. Cũng chỉ có nói đến nàng thì hắn mới chịu hỏi gì nói đấy.
Nam nhân ngồi phía trước nhân cơ hội này cười nói:
"Nhị ca, hay là chúng ta trộm tẩu phu nhân về nhé?" Lúc biết thể tử của Mộ Dung Triển ở Hoan Các và hai người không thể gặp nhau hắn đã từng đề nghị như thế nhưng lại bị mọi người gạt đi.
Bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá xa, huống chi thứ khó nắm chắc nhất chính là ý nghĩ của Dữ Khuynh. Nếu nàng không chịu đi thì chỉ sợ sẽ khiến bọn họ tiến thoái lưỡng nan.
Mấy năm nay, Mộ Dung Triển vẫn luôn có chấp với một biện pháp đó alf san bằng Hoan Các, bởi vì đó là các giải quyết duy nhất Dữ Khuynh cấp cho hắn.
Tuy mỗi năm hắn vẫn muốn xâm nhập vào Hoan Các nhưng trừ bỏ xuất hiện trước mặt Thương Duyệt mà vẫn có thể toàn thân lui ra thì hắn vẫn không thể vào trong khu nhà chính của Hoan Các chứ đừng nói đến gặp mặt Dữ Khuynh.
"Khuynh sẽ không đi theo ta." 5 năm, mỗi lần hắn nhớ tới những lúc hai người ở chung, nhớ tới lúc chia lìa là Mộ Dung Triển lại đờ ra. Hắn cũng không phải không hiểu được lòng nàng.
Lúc hắn còn chưa thể bảo vệ bản thân trước mặt Thương Duyệt, chưa thể đối kháng với Hoan Các thì nàng sẽ không chịu rời khỏi đó.
"Triển đệ, Tần Minh gởi thư."
Nam nhân cưỡi ngựa đi bên cạnh mỉm cười, chuyển đề tài.
Mộ Dung Triển dò hỏi mà nhìn về phía hắn, thần sắc bình tĩnh, trong mắt lại ẩn ẩn nỗi chờ mong.
"Hắn quả thật có thủ đoạn, mới chỉ 5 năm mà đã có thể khống chế hơn phân nửa việc buôn bán lương thực và vải trong nước." Vẻ mặt người kia lộ ra bội phục.
Đối với đám người chỉ biết đánh giết, ngẫu nhiên múa bút một phen như bọn họ thì kẻ biết biến cát thành vàng như Tần Minh đúng là người không thể tưởng tượng được.
"Hắn gởi thư là muốn mượn đệ ít người, tính toán chen chân vào mảng kinh doanh hiệu cầm đồ và tiền trang. Hắn nói kinh doanh lương thực và vải cần có tiền trang làm hậu thuẫn như thế hắn mới hoàn toàn yên tâm vươn tay chân trong hai ngành lợi nhuận cao nhưng rủi ro cũng cao này."
Trên thực tế thứ khiến người ta yên tâm chính là Tần Minh.
Mộ Dung Triển thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn về phía dãy núi quanh năm tuyết đọng phía xa nói,
"Đại ca, huynh an bài đi." Mọi thứ đều phát triển theo hướng hắn muốn, nhưng chỉ khi nghe thấy tin về Dữ Khuynh mới khiến hắn có sự dao động. Nhiều năm đến nay, mọi người cũng đã quen rồi.
Mộ Dung Triển tính toán thời gian xa cách với Dữ Khuynh.
Vào mùa đông năm thứ nhất hắn gặp được Tần Minh, từ đó cuộc đời hắn bắt đầu thay đổi. Có lẽ bởi vì quá khứ đau buồn, cũng có lẽ vì báo ân mà Tần Minh trước sau không muốn lấy thân phận bình đẳng với hắn mà luôn lấy thân phận quản gia để giúp hắn quản lý tiền tài, bản thân chỉ lấy thù lao của quản gì, không chịu lấy nhiều hơn.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Mộ Dung Triển đã trở thành người phú khả địch quốc.
Dùng chiến công làm đá lót đường, dùng tài phú khơi thông, còn có hậu thuẫn của Vương Thừa Tướng nên Mộ Dung Triển có thể một đường thông thoáng mà thăng chức. Ba năm sau khi chia lìa với Dữ Khuynh hắn đã làm đến chức tướng quân.
Nếu muốn hồi kinh làm việc thì chính là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hắn vẫn cứ kiên trì đóng ở nơi khổ hàn này. Đơn giản là bởi vì hắn không chỉ muốn nắm quyền trong tay mà còn muốn sử dụng năng lực của bản thân để đối kháng với Thương Duyệt.
Và chỉ có chiến tranh và máu tươi mới là phương thức hữu hiệu nhất giúp mài giũa năng lực của một người.
Vào mùa thu năm thứ tư, lúc đánh nhau với người Tây Đồ, hắn quen Lục Vân Nam và huynh đệ của hắn. Hai người ý hợp tâm đầu, kết làm huynh đệ. Lúc đó hắn mới biết được Lục Vân Nam là chỉ huy của cánh quân tinh nhuệ nổi danh không gì địch nổi của Đại Chiêu.
Còn Phật Nhược Sinh, sư đệ của Lục Vân Nam là một nhân vật nổi tiếng giang hồ. Niềm vui lớn nhất của hắn chính là trộm, cái gì cũng trộm từ cái kim cho đến ngọc tỷ của hoàng đế, từ tiền tài đến lòng người. Chỉ cần hắn hứng thú thì không gì có thể thoát khỏi tay hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!