Chương 12: (Vô Đề)

Tay túm lấy chăn càng ngày càng chặt, cuối cùng nàng không thể nhẫn nại nữa, lập tức xốc chăn ngồi dậy. Cho dù đứng ở ngoài cửa cũng còn hơn nằm ở đây lo được lo mất, không khác gì lăng trì.

Hai người không thể tưởng được một cái xoay người kia của Mộ Dung Triển chính là ngăn cách và chia ly bất tận đang chờ đợi cả hai.

Phòng cách vách đang khép hờ, Dữ Khuynh đi tới ngoài cửa, dựa vào tường, lặng im mà nhìn sân vắng của căn nhà dưới chân núi. Gió đêm thổi qua làm cho lòng người lắng đọng. Trong khoảnh khắc kia nàng đột nhiên không biết vì sao mình lại đứng ở chỗ này, không biết bản thân đến tột cùng đang sợ hãi cái gì. Nàng biết rõ Mộ Dung Triển chẳng qua chỉ đang báo ân nàng, nhưng vẫn cường ngạnh trói buộc hắn ở bên cạnh.

Tình huống như hiện tại hẳn là chẳng khó đoán…… Nàng cũng đã sớm chuẩn bị……

Nàng không quên bản thân mình đã từng nguyện dùng cả đời để chờ hắn đáp lại. Vậy bây giờ nàng đang làm gì đây?

Trên môi là nụ cười khổ, Dữ Khuynh biết chính mình đang sợ thế sự vô thường, lòng người dễ đổi.

Nàng thở dài, đứng thẳng người, muốn trở về phòng nhưng bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Trong phòng chỉ có tiếng hít thở của một người! Hơi thở kia dài, mảnh, gần như không có, hẳn là của kẻ võ công cao cường. Như vậy Mộ Dung Triển và Vương Tuyết Thiềm đang bị thương ở đâu?

Vừa nghĩ tới đây nàng đã một chân đá văng cửa phòng.

Cửa phòng đụng vào vách tường lại bắn ngược trở về, phát ra tiếng vang thật lớn nhưng trong nháy mắt kia đã đủ để Dữ Khuynh thấy rõ tình huống trong phòng, tim nàng nháy mắt lạnh băng. Rốt cuộc cũng tới!

Trong phòng rất an tĩnh, đèn dầu lẳng lặng chiếu sáng, ngọn lửa vì một cước của nàng mà lay động, giống như có thể tắt bất kỳ lúc nào. Một nam nhân cao lớn, mái tóc bạc đang ngồi ở cạnh bàn, đưa lưng về phía cửa, hiển nhiên không chút ngạc nhiên. Đệm chăn trên giường hỗn độn, trong phòng bài trí vẫn chỉnh tề, giống như trước khi bọn họ rời đi, chỉ là người đã không còn ở đó.

Dữ Khuynh thở sâu, khôi phục lại bình tĩnh, sau đó thản nhiên đẩy cửa mà vào.

"Sư tôn!" Nàng gọi, vẻ mặt chỉ toàn là hài hước, không có chút cung kính nào.

"Đã lâu không thấy, Hỏa Y, mấy năm nay ngươi sống tốt không?" Giọng người kia ôn hòa, hiền hậu vô hại, mang theo yêu chiều rõ ràng.

Dữ Khuynh nhếch môi cười nói, "Đồ nhi bất hiếu, làm sư tôn phải lao tâm!" Tuy nói như thế nhưng trên mặt nàng không có bất kỳ biểu hiện áy náy nào.

"Khụ khụ khụ……" Người kia đột nhiên nắm tay che miệng ho khan, bóng dáng cao vời vợi như núi kia ít nhiều cũng nhuốm màu tang thương và mệt mỏi. Mãi một lúc sau ông ta mới ổn định nói. "…… Ngươi biết thì tốt, ngươi cũng chơi đủ rồi, ngoãn ngoãn theo vi sư đi về thôi."

Nói đến đây ông ta chậm rãi xoay người lại, lộ ra một khuôn mặt nam tính tràn ngập khí quý tộc. Đôi mắt ưng, mũi thẳng như rồng, ngũ quan sâu sắc, chỉ liếc mắt một cái còn tưởng đây là một nam tử mới hai mươi. Chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện nếp nhăn nơi khóe mắt và đôi mắt nhuốm màu tang thương của năm tháng.

Nhìn thấy Dữ Khuynh ông ta ngẩn ra sau đó hơi hơi mỉm cười, thở dài: "Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, hôm nay ta mới chân chính nhìn thấy dung mạo thật của đồ nhi ta thương yêu nhất."

Dữ Khuynh trầm mắt, trên mặt là nụ cười như có như không: "Đồ nhi mặt mũi xấu xí, sao dám làm bẩn mắt sư tôn." Bên ngoài nàng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại nhớ thương Mộ Dung Triển, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt. Nhưng trước mặt con cáo già này nàng không thể tiết lộ tâm tư của bản thân, nếu không nàng thậm chí còn không có tư cách đàm phán.

Người kia cười ha ha, thần sắc đều là sung sướng. "Không hổ là đồ đệ của Thương Duyệt ta, tuổi còn nhỏ đã biết bày đường thoát thân cho bản thân. Thế này bảo sao ta lại yêu thương ngươi như thế." Không người nào biết, lời này của ông ta cất giấu hận ý và tức giận lớn cỡ nào. Từ khi nàng ba tuổi ông ta đã nhận nàng làm đồ đệ, bởi vì nàng cơ trí hơn hẳn đám bạn cùng trang lứa. Không sai, là cơ trí, lúc trước ông ta dùng hai chữ này trên người một đứa trẻ mới có vài tuổi thì cũng thấy rất kỳ dị. Bởi vì nàng có sự thông minh không có ở tuổi đó. Ông ta coi trọng nàng hơn hẳn những người khác, ai ngờ lúc những nữ hài tử khác còn đang ôm búp bê vải ngủ thì nàng đã bắt đầu tính toán kế hoạch chạy trốn.

Dữ Khuynh nhếch môi cười, "Khiến sư tôn phải tự mình tới đón, đồ nhi đúng là thụ sủng nhược kinh, chỉ là……" Nói đến đây nàng bỗng nhiên khoanh tay lui về phía sau một bước. Lúc giơ tay lên thì trong tay đã có thêm một cây kim may áo một tấc, để thẳng ngay chỗ trái tim mình. Nàng cười đạm mạc nói: "Mong sư tôn thương tiếc đồ nhi."

Sắc mặt Thương Duyệt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt ưng hiện lên một tia tức giận, hiển nhiên ông ta không nghĩ tới nàng sẽ mang tính mạng ra uy hiếp. Ông ta cũng là nhân vật kiêu hùng cầm được thì bỏ được, vì thế ông ta không hề do dự, chỉ lạnh lùng nói: "Dẫn bọn hắn tiến vào." Ông ta cũng không lo lắng Dữ Khuynh sẽ chạy thoát được dưới mắt mình. Nhưng nàng lại nắm được điểm mấu chốt của ông ta, chính là muốn bắt sống nàng về. Bởi vì điểm này cho nên nàng không sợ hãi.

Mà ông ta cũng không thể nào không nhượng bộ bởi vì ông ta biết một khi nàng tàn nhẫn lên thì cũng không kém gì ông ta.

Lời vừa dứt thì cửa sổ cách vách đã vỡ thành bột phần, bốn bóng người nhảy vào. Hai bạch y đồng tử đang lần lượt dẫn Mộ Dung Triển và Vương Tuyết Thiềm đi vào. Nhìn thấy Dữ Khuynh cầm một cây kim đang để ngay tim thì ánh mắt Mộ Dung Triển lộ ra nóng nảy và lo lắng.

Dữ Khuynh cũng không nhìn bọn họ, thần sắc nàng như thường mà đối diện với Thương Duyệt, sau đó lại thi lễ nói: "Đa tạ sư tôn thành toàn."

Thương Duyệt lạnh lùng hừ một cái, bỗng nhiên vung tay áo, nháy mắt giải huyệt đạo cho Mộ Dung Triển và Vương Tuyết Thiềm. Hai đồng tử kia cũng buông tay bọn họ.

"Đi thôi." Ông ta đứng thẳng người, thân thể đĩnh đạc, tư thái vô song.

Mộ Dung Triển không sợ khí thế của ông ta chút nào, hắn cứ thế muốn chạy đến chỗ Dữ Khuynh nhưng lai bị nàng quát ngừng: "Đứng lại! Dữ Khuynh ta muốn chính là một lòng một dạ, trong lòng chàng đã có người khác thì ta cũng chẳng cần nữa! Chúng ta hôm nay coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, chàng thích ai thì cưới người đó, ta cũng không quản." Nói xong nàng lập tức xoay người đi ra ngoài.

Mộ Dung Triển giật mình đứng tại chỗ, không hiểu vì sao chỉ trong nháy mắt hai người đã không có quan hệ gì nữa.

Thương Duyệt theo sát nàng đi ra ngoài, lúc đi qua Mộ Dung Triển thì trong mắt có ánh sáng chợt lóe. Ông ta làm sao không nhìn ra Dữ Khuynh đang bảo hộ tiểu tử này. Nếu không phải ngại mặt mũi thì ông ta đã lấy mạng thằng nhóc này rồi.

Nhìn nam nhân đầu bạc kia biến mất ở cửa, Mộ Dung Triển đột nhiên tỉnh lại, đuổi theo. Dữ Khuynh là thê tử của hắn, hắn làm sao có thể để nàng bị kẻ không rõ lai lịch kia mang đi chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!