Ngọc Ninh đang múc mì, nghe vậy liền dừng tay, sững sờ nhìn ta: "A tỷ, tỷ định làm nha hoàn sao?"
"Đúng vậy." Ta lấy khăn lau mặt cho con bé, cười nói: "Làm nha hoàn tốt mà. Không cần dậy sớm nấu mì, vừa vào đã là đại nha hoàn rồi."
Ngọc Ninh mở to mắt, tức giận nói: "Làm nha hoàn thì có gì tốt? Chủ nhân muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh. A tỷ, sao tỷ có thể làm loại công việc đó?"
Ta bật cười: "Muội nói gì thế? Người khác làm được, sao ta lại không làm được?"
"Không được!" Ngọc Ninh đỏ bừng mặt, kích động nói: "Đó là công việc phải hầu hạ người khác, ban đêm còn không được về nhà. A tỷ mà đi, sau này muội muốn gặp tỷ cũng khó."
"Chúng ta sống như bây giờ không tốt sao? A tỷ, nếu tỷ mệt, thì để muội và Kiêu nhi làm nhiều hơn, hoặc muội ăn ít đi cũng được."
Ta lắc đầu: "Ngọc Ninh, chủ yếu là nhà ta đang thiếu tiền."
"Nếu không có tiền, chúng ta có thể cùng nhau kiếm. Một nhà hòa thuận sống cùng nhau không được sao?" Ngọc Ninh đặt bát mì xuống, nói không ăn nữa: "A tỷ, muội nhất định không để tỷ đi làm nha hoàn!"
Mùi thuốc bắc từ bếp lò thoảng tới, ta không khỏi thấy phiền lòng.
Ngọc Ninh không biết, ta đã chọn con đường dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Trước đó, một người thợ mộc ở phía tây thành muốn cưới ta làm vợ.
Người này tuổi đã lớn, nhưng gia cảnh khá giả, nói rằng ta chỉ cần chăm sóc gia đình hắn là đủ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta không đồng ý.
Đi làm nha hoàn, ít nhất ta vẫn đang tự tay kiếm tiền.
"Đủ rồi, đừng làm ầm ĩ nữa." Ta nhắm mắt, đặt bát thuốc trước mặt Ngọc Ninh: "Ta chỉ thông báo với hai đứa, chứ không phải bàn bạc."
"A tỷ, tiền đối với tỷ quan trọng đến vậy sao? Tỷ định bỏ rơi cả muội và Kiêu nhi sao?"
Ngọc Ninh tức giận, vô tình làm đổ bát thuốc.
Nước thuốc đen đặc chảy tràn khắp nơi, mùi hăng nồng lấp đầy căn phòng.
Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ: Một lượng bạc đi tong rồi.
Ta không nói gì thêm, mệt mỏi đóng cửa lại.
Ngọc Ninh ở bên ngoài đập cửa, vừa đập vừa hét: "A tỷ, tỷ là người nhà của bổn Công chúa, sao có thể đi làm nha hoàn?"
Là Kiêu nhi giữ nàng lại.
"A tỷ không còn cách nào khác." Kiêu nhi nói: "Ninh nhi, bệnh của muội tốn quá nhiều tiền. A tỷ cũng hết cách rồi."
Ta nghĩ, khi Ngọc Ninh biết sự thật, nó sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Ai ngờ sáng hôm sau, Kiêu nhi chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng: "Ninh nhi đi đâu mất rồi!"
Chỉ để lại một mẩu giấy: "Bổn Công chúa tuyệt không để A tỷ vì muội mà chịu khổ."
Ta nghĩ con bé chỉ hờn dỗi, nhưng vẫn vội vàng cùng Kiêu nhi chia nhau đi tìm.
Tìm khắp các ngõ ngách, thậm chí cả nhà xí cũng lục soát, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Trời mỗi lúc một tối, lòng ta càng thêm lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!