Ta và Ôn Quân đứng bên cạnh, không ngừng gọi tên nàng.
Nàng chỉ chậm rãi nhắm mắt lại, buông tay xuống.
Ta bật khóc hỏi: "Vậy hoa diên vĩ ở Trường Xuân Cung thì sao? Ngươi dám bỏ đi, ta sẽ nhổ sạch diên vĩ!"
Cuối cùng nàng cũng chịu trả lời.
Trong không gian tĩnh mịch, giọng nàng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng lại nặng nề giáng xuống lòng ta và Ôn Quân.
Nàng nói: "U Châu."
"Đưa ta về U Châu, xin ngươi."
Khi sống nàng là Trung Cung, khi c.h.ế. t nàng chỉ là Lục Nguyên.
Nàng nhớ tiểu Tướng quân của nàng, nàng muốn tìm về với hắn.
Ôn Quân đồng ý.
"Trẫm sẽ đưa nàng về U Châu, sau đó sẽ trồng đầy diên vĩ nơi ấy."
Lục Nguyên mỉm cười.
Nàng mỉm cười rời đi.
Còn ta quỳ gục bên giường khóc không thành tiếng.
Ta không giữ được Lục Nguyên, cũng như từng không ngăn được Ngọc Ninh hòa thân năm mười sáu tuổi.
Vạn sự đều không theo ý muốn của ta.
Ôn Quân thức trắng đêm bên linh cữu của Lục Nguyên, đến cả đứa bé cũng không màng.
Vị đế vương ôm gối ngồi dưới đất, gục đầu vào tay áo.
Khi ngẩng lên, toàn thân hắn ướt đẫm nước mắt.
Hắn cố an ủi ta, cố gượng nở một nụ cười.
Nhưng hắn không cười nổi, chỉ để lại hai hàng lệ dài, giọng nghẹn ngào khản đặc.
"A Sanh, trẫm lại mất thêm một người thân."
"Mẫu phi mất rồi, Ngọc Ninh cũng mất, giờ đến cả Lục Nguyên cũng không còn. Có phải trẫm phạm mệnh cô độc, định sẵn không thể giữ được người thân?"
"Nàng đừng rời bỏ trẫm trước được không?"
"Xin nàng đấy."
Ta nắm lấy tay Lục Nguyên, định khuyên vài câu, nhưng lòng chợt nghẹn lại.
Chỉ nghĩ, tại sao cuộc sống này lại có thể khổ sở đến vậy?
Linh cữu của Lục Nguyên được đặt ba ngày, sau đó an táng ở hoàng lăng.
Nhưng còn t.h. i t.h. ể nàng, Ôn Quân lén đặt vào một cỗ quan tài khác, bí mật đưa về U Châu.
Ta giơ tay đón cơn mưa thu lất phất, không khỏi nghĩ rằng giờ phút này, hẳn nàng đã đoàn tụ với tiểu Tướng quân của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!