Chương 8: (Vô Đề)

Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên trán và gương mặt tái nhợt của nàng, hắn lại không nỡ nói lời nặng nề, chỉ đau lòng thốt lên: "Muội chẳng phải rất sợ lạnh sao? Nước Liêu lạnh lắm."

Ngọc Ninh cười hì hì, khoác lấy tay hắn, đáp lại một cách nhẹ nhàng: "Vậy thì hoàng huynh hãy chuẩn bị thật nhiều áo bông cho muội. Muội muốn loại màu hồng, có mùi nắng ấm ấy."

Ta cố nuốt nghẹn trong lòng, khẽ hỏi: "Nhưng chẳng phải muội sợ cô đơn sao? Sao có thể chịu đựng được chứ?"

Ngọc Ninh ôm lấy ta, giọng nói mềm mại như trước: "Vì thế nên A tỷ phải thường xuyên viết thư cho muội đấy."

Nàng là một cô nương nhạy bén, luôn biết cách tự an ủi mình.

Ôn Quân phong nàng làm Hộ Quốc Trưởng Công chúa, chuẩn bị cho nàng một bộ hồi môn thật dày.

Ngày áo cưới hoàn thành, hắn nhìn Ngọc Ninh, lại nhìn sang Kiêu nhi, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.

Công chúa hòa thân cần có sứ thần hộ tống.

Nhưng sứ thần sẽ là ai, điều đó đã khiến triều đình tranh cãi suốt nhiều ngày.

Các đại thần đề cử rất nhiều người, nhưng sau một hồi tranh luận nảy lửa, Ôn Quân không chọn lấy một ai.

Hắn nhấc bút, viết xuống hai chữ ngắn gọn:

"Nguyên Kiêu."

Kiêu nhi tiễn Ngọc Ninh lên đường.

Ngọc Ninh nghe vậy liền mỉm cười, gật đầu: "Chuyến đi này dài gần một tháng, muội vẫn có thể nhìn thấy huynh ấy thêm một tháng nữa. Thật tốt quá."

Ta cũng muốn đi tiễn Ngọc Ninh, nhưng nàng từ chối.

Nàng khoác thêm áo choàng cho ta, dịu dàng nói: "A tỷ, tỷ đừng vất vả, để Kiêu nhi tiễn muội là được rồi."

"Nhưng tỷ giúp muội ở lại bên hoàng huynh nhé? Huynh ấy rõ ràng cũng rất đau lòng, nhưng lại chẳng nói ra được điều gì."

Nàng nắm lấy tay ta, ngón tay cọ nhẹ vào lòng bàn tay, khẽ nói: "A tỷ, làm cho muội thêm một bát mì nữa được không? Sau này đến nước Liêu, muội sẽ chẳng được ăn món mì trứng ngon như thế nữa."

"Ngốc quá, ta nghe nói mì ở nước Liêu cũng rất ngon, chắc chắn còn ngon hơn ta làm nhiều."

Ngọc Ninh nghe vậy thì vui vẻ lắm.

Ngày trước khi nàng lên đường, bốn chúng ta lại ngồi quây quần bên bàn tròn, cùng nhau ăn bát mì trứng.

Không ai nói gì, cả bữa ăn chỉ có tiếng nhai và sự im lặng kéo dài.

Ngọc Ninh ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng, như thể muốn ghi nhớ từng hương vị.

"Mì ở nước Liêu sẽ không thể ngon bằng mì của A tỷ. Mì của A tỷ là hương vị của gia đình."

Nàng bỗng nói ra một câu không đầu không đuôi như thế.

Bát mì trứng hôm ấy sao mà mặn chát, vừa đắng lại vừa cay, chẳng ngon chút nào.

Đắng đến nỗi Ôn Quân phải lấy tay che mặt, bờ vai run rẩy không ngừng.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Ôn Quân khóc.

Hắn chẳng thốt ra lời nào, nhưng qua kẽ tay là những giọt nước mặn chát.

"Cớ gì phải khóc? Có phải nhớ muội rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!