Chương 49: Rơi Xuống Lòng Sông

"Đừng hoảng, ta không đi đâu cả!"

Cánh tay phải của ta vẫn được người kia giữ chặt, thêm một lớp vải đen quấn tạm bàn tay tránh nước mưa đổ xuống.

"Ngươi…! là ai?"

"Là ta, Khương Hựu Thạc!"

Nói xong, người kia một tay vịn kẽ đá, thả người xuống như ta, tay choàng qua áp cả người ta vào người hắn.

"Ngươi…! làm gì vậy?"

"Chỉ có thể cùng rơi xuống nước, cô nương thả tay đi!"

Ta nhìn hắn một cái, chớp mắt đã bị người ta ôm trọn vào lòng, dòng nước lạnh bao quanh mình, đều rơi xuống sông cả rồi.

Miệng mũi ta đầy nước, có che chắn thế nào cũng không được.

Sát bên cạnh là Khương Hựu Thạc, tóc mai bị ướt buông rũ xuống trán, một tay giữ ta, một tay khó nhọc bơi vào bờ.

Giờ mới nhận ra, cánh tay phải của ta rất tự nhiên mà quàng qua cổ Khương Hựu Thạc, cả người và đầu tóc đều ướt sũng như chuột lột.

Trong làn mưa, Khương Hựu Thạc không ngừng nhắc.

"Sắp vào bờ rồi, cố chịu một chút!"

Ta lạnh cóng, run lẩy bẩy, chắc hẳn đã cản trở hắn bơi vào bờ rất nhiều, nhưng Khương Hựu Thạc không cảm thấy phiền.

Nước sông đã lạnh còn gặp mưa to, ta thấy rõ môi hắn tím tái lên hết.

Vất vả vào được bờ, Khương Hựu Thạc dìu ta đến một bóng cây ngồi xuống, rồi chạy lên cầu lấy gì đó.

Ta ngồi co ro trong góc, nhìn bàn tay đầy vết bầm tím bầm đỏ, đọng máu rỉ ra ban nãy, vừa run vừa sợ, nhưng không còn khóc nữa.

Khi Khương Hựu Thạc quay lại, thì ra hắn có mang theo ô, còn đưa cho ta một cái áo choàng màu tối khoác lên người.

"Đi được không?"

Ta gật gật, đứng dậy hai tay lạnh ngắt run run chưa cột lại được cổ áo, Khương Hựu Thạc đưa ô cho ta, rồi dễ dàng thắt xong một cái nút.

Tay trái ta cầm ô giơ lên nhưng vì thấp hơn nên ô đụng phải đầu hắn.

Khương Hựu Thạc phì cười, giật nhẹ cái ô lại, che cho cả hai.

Hai người lướt thướt dưới mưa, ta lạnh quá nên bước đi không nổi, cứ chậm rì rì, hai tay che miệng thở ra cả khói trắng.

Sau đó cả hai cũng không nói gì cả cứ đi thẳng ra bên ngoài, tìm Cẩn Y và Cận An.

Bọn họ thấy thế cũng đi theo ta, nhưng không một ai lên đưa ô cho ta hết, cứ để Khương Hựu Thạc đi bên cạnh che cho.

Dọc đường tình cờ gặp một cung nữ trong tẩm cung Hoàng hậu, quen biết với mẫu thân, nhận ra ta liền dẫn chúng ta tới một căn phòng, cho mượn một bộ y phục sạch để thay.

Cung nữ đưa thêm khăn, thả than vào lò sưởi dưới sàn, nhẹ nhàng hỏi.

"Lưu Tiểu thư làm sao mà ướt như thế?"

"Ta…! bất cẩn…! ngã xuống nước thôi!".

Ta ấp úng trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!