Chương 39: Bạch Ngữ Thư Sinh

"Các vị Tiểu thư, Công tử đừng hoảng."

Cửa phòng mở ra, hai người bước vào, họ ung dung khép cửa lại.

Người đi trước một thân bạch y đơn giản, bước đi thanh thoát, khuôn mặt như họa, hoàn mỹ vô cùng.

"Tại hạ đường đột đến, mong có thể giúp cho các vị Tiểu thư Công tử đây, tiến hành viết lại kịch bản."

Ba chúng ta ngồi hồi lâu, Từ Khiêm đại diện đứng dậy, với biểu cảm trên mặt huynh ấy, chắc chắn không quen biết nam tử này.

"Ngươi là…"

Nam tử bạch y cử chỉ tự nhiên ngồi xuống, lãnh đạm trả lời.

"Vu Tử Ưu, ta chính là tác giả của vở Bạch Ngữ Thư Sinh, vừa nãy đã vô tình nghe thấy vài lời nhận xét của các vị ở đây về vở kịch."

Ta và Quân Nhu nhìn nhau, tên này là tác giả của vở kịch, hắn nghe thấy hết những gì hai chúng ta đã nói, đến đây giúp viết kịch bản, cái gì vậy?

Sau đó Vu Tử Ưu kéo thêm một cái ghế, nghiêm trọng: "Ngồi đi."

"Đây là Khương Hựu Thạc, bằng hữu của ta.".

Vu Tử Ưu mở lời giới thiệu.

Bấy giờ chúng ta mới để ý, theo sau Vu Tử Ưu còn một người nữa, một thân hắc y như chìm vào bóng tối đang bước ra.

Hình ảnh trong căn phòng bí mật kia hiện lên, ta ngẩng lên nhìn hắn, bất ngờ tách trà rơi xuống bàn, nước đổ lênh láng.

"Cẩn thận!"

Một cánh tay Khương Hựu Thạc kéo ta đứng dậy khỏi ghế, tránh dòng nước dây phải y phục.

Chỉ là hắn hơi mạnh tay, ta bị kéo chúi người về phía trước, làm hai chúng ta bây giờ đứng chưa cách một gang tay.

Chỉ một giây lướt qua ngắn ngủi, đôi mắt bắt gặp phải đối phương, da mặt rất trắng.

Có mấy tiếng ho sau lưng ta hiện lên, và tiếng Quân Nhu gọi.

"Tẫn Linh, qua đây ngồi với ta nè!"

Ta lùi lại phía sau, nghe lời, đi đến ngồi cùng với Quân Nhu, Khương Hựu Thạc cũng tiến tới, hắn nhìn ta, nhẹ nhàng chìa tay ra.

"Cô nương…! đánh rơi khăn tay."

Ta gật đầu nhận lại khăn, Khương Hựu Thạc quay người trở về chỗ, thoắt cái đã ngồi ở phía đối diện.

"Còn không nhiều thời gian, mỗi vị Tiểu thư Công tử đưa ra ý kiến của mình đi, ta còn viết.".

Vu Tử Ưu nhắc nhẹ, rồi hắn nhìn Từ Khiêm chằm chằm.

"Có mỗi huynh là nam tử, nói trước đi, muốn cái kết như thế nào?"

"Ta…! ta hả?"

Từ Khiêm bối rối, nhìn ta và Quân Nhu muốn cầu cứu, nhưng hai chúng ta không thể giúp, vì đang mải suy nghĩ về phần của mình.

Vu Tử Ưu mất kiên nhẫn.

"Ta không thích chờ lâu, còn hai vị Tiểu thư nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!