Chương 34: Mời Ngươi Một Bữa

Lại một ngày trôi qua, hôm nay ta tự tay làm cơm mang đến cho phụ thân, vào trong thì Thẩm bá phụ đã đi đâu mất.

Ta đặt giỏ đồ ăn xuống, cẩn trọng bày đẹp mắt trên một cái bàn, lấy sẵn bát đũa cho người.

Đợi ta làm xong, phụ thân hỏi.

"Tẫn Linh, việc con giúp Dương Tướng quân tới đâu rồi!"

Ta khựng lại, bỏ cái giỏ xuống sàn: "Con…"

"Lưu Tiểu thư làm rất tốt, chỉ là thuộc hạ của ta kém cỏi, nên ta để Lưu Tiểu thư thư thả vài hôm rồi lại đến chỉ dẫn!"

Tiếng đi trước, người đi sau, Dương Kỳ đột nhiên xuất hiện.

Đang trong giờ nghỉ, hắn đến đây có việc gấp gáp gì, phụ thân ta còn chưa kịp ăn một miếng đã cho ta về.

Ta xách cái giỏ đi ngang qua, chào hắn một cái, rồi ra cửa, thị vệ liền khép cửa lại.

"Có phải mình chưa nói không nhận việc này nữa, nên hắn nghĩ mình sẽ quay lại chỗ đó tiếp tục nghe lời?"

"Tiểu thư, mau về ăn trưa thôi!".

Cẩn Y thấy ta ra ngoài, đón lấy cái giỏ.

"Ngươi đi trước đi, ta còn chờ phụ thân ở đây, lát nữa về sau!"

"Vâng, Tiểu thư! Vậy nô tỳ đi chuẩn bị cơm cho người!"

Cẩn Y nhảy chân sáo đi về tiểu viện, ta tản bộ một mình, đi tới hai hàng cây, tiện dưới cây táo có một bộ bàn ghế, còn không biết khi nào thì Dương Kỳ và phụ thân nói chuyện xong, ta ngồi xuống đó đợi.

Nhìn lên cây táo quả sai lúc lỉu, ta muốn mang về mấy quả, định ngày mai sẽ làm mứt táo, gửi cho Thẩm huynh muội, sẵn tiện khiến Quân Nhu được Thẩm bá phụ nhắc nhở chơi.

"Hái được không nhỉ? Hay là ngày mai đi, sẽ tươi hơn!"

"Sao phải đợi ngày mai?"

Ta quay đầu lại, Dương Kỳ đứng phía sau cây táo tự lúc nào, ta đứng dậy nắm chắc cơ hội trong tay.

Cuối cùng cũng chờ được ngươi!

"Dương Tướng quân, có thể nói chuyện không?"

"Được, Lưu cô nương nói đi!"

"Về chuyện ngọc Hoành Điền, xin lỗi, ta không muốn làm nữa!"

Thay vì cảm thấy tức giận, Dương Kỳ chỉ ngồi xuống ghế, dáng vẻ không đổi, hai bàn tay để yên đến đáng sợ trên đầu gối.

"Vì Lưu cô nương sợ chạm vào độc?"

Hắn không có thói quen suy nghĩ rồi nói, nên toàn hỏi những câu rất chi là vô nghĩa, độc mà không sợ, vậy ngươi sợ cái gì, hơn nữa…! Ta không kiềm chế nổi, hỏi thẳng mặt hắn.

"Dương Tướng quân cũng đã có thuốc giải, chỉ cần điều chế thật nhiều rồi phân phát cho mọi người là được, không phải sao?"

Hồi lâu không thấy hắn trả lời, ta thiếu kiên nhẫn định bỏ đi, dù sao ta cũng đã nói xong, ngươi không nghe thấy thì mặc kệ.

Lúc đó Dương Kỳ chớp mắt, nhìn ta, rồi nói chậm rãi từng câu.

"Lưu cô nương, cách này cũng nằm trong dự liệu của chúng ta, nhưng kế này dễ đánh rắn động cỏ, cho nên mới có phương án thứ hai này,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!