Ta chỉ vừa quay mặt, Cẩn Y đằng sau rón rén hỏi nhỏ.
"Tiểu thư, hay nô tỳ đi mua đèn cho người nhé?"
"Không cần, lại mỏi tay ta!". Ta nói xong, thu tay định bỏ đi chỗ khác, vì đứng cùng Khương Hựu Thạc chỉ làm ta càng thêm khó xử mà thôi.
"Chúng ta qua kia.". Ta bảo Cẩn Y.
Không xa phía trước, Diêu Phù Dung và Vu Tử Ưu đã bay vào hàng xiên thịt nướng thơm phức, mỗi người cầm hai xiên, vừa ăn vừa tranh thủ lựa những xiên tiếp theo.
Bịch
Chiếc đèn lồng cá chép nhỏ rơi xuống đất.
Ta ngạc nhiên nhìn sang chỗ ban nãy mình vừa đứng, phát hiện Khương Hựu Thạc hình như vừa nhăn mặt một cái, tay phải cầm đèn cá chép rõ ràng có chút run rẩy.
Tự nhiên ta quay lại, buột miệng hỏi ngay.
"Làm sao thế?"
"Vết thương cũ thôi, không sao.". Khương Hựu Thạc đáp lời, sau đó hắn cúi xuống nhặt cái đèn lên, nến bên trong đã tắt ngúm, đèn lồng cũng móp méo theo.
Ta thấy hắn có vẻ không muốn trả lời tiếp nên cũng thôi hỏi.
"Tiểu Thạc, Tẫn Linh, qua đây đi!"
Khương Hựu Thạc ngẩng đầu, ra vẻ đã nghe thấy Vu Tử Ưu gọi, hắn quay qua nói với ta.
"Qua đó đi."
"Ừ."
Hắn đi trước hai bước, ta mới bắt đầu đi.
Hắn nói là vết thương cũ?
Là vết thương nào cơ?
Vai bên phải đó… gần đây… có bị thương sao?
"Mau qua ăn đi, lát nữa vòng vòng quanh quanh bụng lại đói đấy! Bên này nè!"
"Ngũ ca, huynh thử xiên này xem, rất được luôn!"
"Cảm ơn."
"Tỷ tỷ cũng một xiên nhé?"
"Tẫn Linh, cái này chín rồi đây!"
"Ta không đói."
Ta ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà, không như bọn họ đứng lựa xiên nướng tại quầy rồi hồ hởi tự nướng tự chén lấy.
Ta bận tự hỏi khi nào mình nên về trước thì ổn, giá như có thể có chỗ ngồi tốt, một bàn trên lầu cao, không khí chắc chắn thoáng đãng hơn dưới đây nhiều.
Ta nhìn mặt bàn ngẫm nghĩ.
Híiiiiiiiiii!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!