Chương 170: Cầu phúc

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, ta tự giác thức dậy, dùng chút cháo thịt bằm lót dạ, Cẩn Y giúp ta để sẵn y phục cần thay.

Bên ngoài nàng cẩn thận khoác thêm cho ta một cái áo choàng vừa ấm vừa nhẹ, còn Cận An nhấc hai chiếc rương gỗ đi trước mấy bước.

Ta chầm chậm đi xuống tầng dưới.

Đoàn xe đang kiểm kê các rương đồ đạc, chắc chắn đã đủ người mới lên đường, Cận An chất rương gỗ sau xe, quay về phía trước hạ chiếc ghế bậc ngắn xuống chờ ta bước lên.

Nhưng ta không vội.

Ta nhìn thấy ba con ngựa phía trước xe mình, bỗng lấy làm lạ.

Đại Trì cưỡi ngựa áp cuối rà soát quân số, Khương Hựu Thạc, Vu Tử Ưu, vốn chỉ còn có hai con ngựa thôi mới phải?

Sao giờ lại thừa một con rồi?

Trong lúc ta đang thắc mắc, ngẩng đầu lên, Khương Hựu Thạc vốn đứng phía trước liền quay người bỏ vào trong khách điếm, cứ như thể hắn không hề nhìn thấy ta vậy.

Rõ ràng vừa rồi chúng ta có chạm mắt một cái.

"Này!". Vu Tử Ưu từ sau lưng ta gọi một tiếng.

Ta quay đầu lại.

"Sao?"

"Xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Vu Tử Ưu đứng tựa người vào thành xe phe phẩy quạt tay, khuôn mặt bày ra sự nghiêm trọng hỏi.

Ta chớp mắt một cái, nén đi tiếng thở dài.

"Chuyện gì là chuyện gì?"

"Cả hai người… đều rất lạ!"

Ta không cần đoán mò, tên Vu Tử Ưu này hẳn là thấy được gì rồi, đánh hơi nhanh thật đấy!

Không lẽ Khương Hựu Thạc kể gì với hắn rồi sao?

Không phải chứ!

Ta lắc đầu, hai tay khẽ siết trong áo choàng, đưa ra một lời phủ nhận.

"Không có gì lạ hết."

"Vậy tại sao…"

"Tử Ưu ca! Ta dậy muộn rồi, có lỗi quá!"

Ta và Vu Tử Ưu còn đang nói dang dở, một tiểu cô nương từ trong khách điếm đã bước chân sáo tiến tới cắt ngang câu chuyện, đi bên cạnh cô ta là Khương Hựu Thạc.

Hình như… hắn quen người này?

Cô nương này…

Là…

Ta nhận ra người quen cũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!